Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-12-2017] Tôi là một nông dân nhưng không có đất canh tác. Để kiếm sống, tôi đã tu sửa căn nhà và mảnh sân của mình thành một khách sạn. Kể từ đó đến nay đã 8 năm, và tôi có rất nhiều thể hội muốn chia sẻ cùng các đồng tu.
Đồng tiền sạch
Tọa lạc trong một thị trấn miền núi, khách sạn của tôi rất đơn sơ bình dị. Với các tiện nghi được cung cấp theo kiểu gia đình, tuy nhiên nó vẫn mang đến sự ấm cúng và thuận tiện cho du khách.
Tuy vậy theo thời gian, có những khách đến nhận phòng và yêu cầu gái mại dâm. Họ đề nghị trả nhiều hơn, và thậm chí vài người còn đưa cả các cô gái gọi đến ở cùng. Thỉnh thoảng, một người đàn ông và một phụ nữ đến thuê phòng ở chỉ trong vài giờ đồng hồ.
Nếu tôi không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ gặp khó khăn trong việc xử lý những chuyện này. Nhưng khi áp dụng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, mọi việc đã trở nên dễ dàng hơn: tôi chỉ ra chính sách của khách sạn và nói với họ rằng khách sạn của tôi không cung cấp những dịch vụ đó
Vài người thấy khó chịu và rời đi. Vài người thì phá lên cười, chỉ vào tôi và mắng: “Tôi chưa bao giờ thấy một khách sạn nào kinh doanh kiểu này. Tại sao cô lại từ chối kiếm tiền như vậy? Tôi nghĩ cơ nghiệp của cô sẽ không lâu dài đâu.” “Đừng giả vờ là một vị thánh!” một trong số họ chỉ trích.
Tôi không động tâm bởi những lời mỉa mai đó. Thật ra, tôi cảm thấy hơi buồn và tiếc cho họ, nghĩ cuộc đời họ giống như con tàu mà không có bánh lái. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu những gì là đúng đắn trong xã hội này. Vậy nên, tôi kiếm sống bằng nỗ lực của chính mình và sẽ không nhận lấy những đồng tiền mà không trong sạch.
Cuộc trò chuyện với một vị khách
Có một lần, một vị khách khoảng 50 tuổi đến từ tỉnh Hắc Long Giang đến nhận phòng và yêu cầu một cô gái phục vụ. Ông ta nói về chuyện đó rất tự nhiên mà không chút dè dặt. Tôi không thích nói về chuyện đó vì thế tôi chuyển chủ đề và tiếp tục công việc của mình.
Vài phút sau, ông ta quay lại và lại yêu cầu gái mại dâm. Nhận thấy ông ta không chịu dừng, tôi mang đến cho ông một cốc trà và nói chuyện với ông. Chúng tôi đề cập đến chủ đề gia đình, tôi nói: “Tôi có thể nói rằng ông là một người thành thật, vì vậy tôi cũng sẽ chân thành với ông.” Tôi nói rằng trong khi ông phải đi một đoạn đường dài từ tỉnh Hắc Long Giang đến thị trấn miền núi này để kinh doanh, thì ở nhà vợ ông phải nuôi nấng bọn trẻ, chăm sóc người lớn tuổi và lo lắng cho ông nữa.
“Hãy nghĩ về điều này. Đồng tiền mà ông kiếm được thuộc về ông và gia đình của ông chứ không phải dành cho gái gọi. Thêm nữa, khi ông làm những việc đó, vợ ông sẽ nghĩ như thế nào? Điều này sẽ làm cho bà ấy rất đau khổ!” Tôi nói với ông ta rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện dạy tôi làm người tốt. Tôi tiếp tục: “Đừng phạm phải những việc như thế. Khi một người lừa dối người khác, anh ta thật ra đang lừa dối chính mình, bởi thiên thượng đang quan sát tất cả chúng ta.”
Tôi dừng lại và nhìn ông ấy. Ông ấy im lặng với đôi mắt đẫm lệ.
Một lúc sau, ông ấy nói: “Tôi rất xin lỗi. Những gì chị nói là đúng và tôi thật lòng thấy xấu hổ về bản thân mình. Nhiều năm qua, chị là người duy nhất nói với tôi về những chuyện này. Tôi nghĩ mình sẽ thay đổi. Nếu không tôi không thể được gọi là một con người.” Ông ấy chấp tay trước ngực, cám ơn tôi: “Tôi rất biết ơn một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã nói cho tôi điều này. Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và Đại Pháp thật tuyệt vời.”
Kể từ đó, ông ấy luôn ở khách sạn của tôi mỗi khi ông đến khu vực này để công tác. Sau khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy về việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt giam và tra tấn các học viên vì đức tin của họ, ông ấy đã thoái khỏi các tổ chức liên đới của ĐCSTQ.
Một cuốn sách tạo ra sự khác biệt
Một vị khách đến từ tỉnh Hà Bắc lúc nào cũng bận rộn. Anh ấy thường đến vào tối muộn và chỉ có thể ăn bữa tối bằng mì ăn liền. Thỉnh thoảng tôi mang cho anh ta vài món ăn của gia đình tôi. Anh ấy rất cảm động và hỏi tại sao tôi lại khác biệt với những người chủ khách sạn khác. Tôi nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp cũng như tại sao người ta nên thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Anh ấy đồng ý cả hai vấn đề trên.
Sau đó, anh ấy nói muốn đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cho anh ấy mượn một cuốn, và anh ấy thích đọc nó. Trong hai ngày tiếp theo, anh ấy ở trong phòng và hiếm khi bước ra ngoài. Khi trả lại sách cho tôi, anh ấy nói: “Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao mà chị tốt như vậy – đó bởi vì cuốn sách này!” Anh ấy nói sẽ liên hệ với các học viên ở địa phương của mình và bước vào tu luyện khi trở về nhà.
Có nhiều câu chuyện giống như vậy. Vài người đã đọc Chuyển Pháp Luân, vài người đã học các bài công pháp hoặc đọc Cửu Bình, trong khi vài người khác nghe các băng ghi âm về văn hóa truyền thống của Trung Hoa mà tôi đưa cho họ. Tôi rất vui mừng khi nhìn thấy ngày càng có nhiều người hơn đến khách sạn của mình. Quan trọng hơn, tôi mừng cho họ vì họ đã tìm được điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.
Chồng tôi thay đổi
Chồng tôi không phải là một học viên và lúc đầu anh ấy đã không hiểu được tôi. Anh ấy nói rằng những người chủ khách sạn khác đều có số điện thoại của các cô gái gọi và họ thường cung cấp dịch vụ đó khi khách yêu cầu. Bởi vì chúng tôi không có dịch vụ đó nên vài người khách đã bỏ khách sạn này và tìm đến một khách sạn khác nằm bên kia đường.
Để kiếm được nhiều tiền hơn, chồng tôi đã giữ chân những người khách đó khi anh ấy trông coi khách sạn. Tôi phát hiện ra và nói anh ấy ngưng việc này lại: “Em biết anh không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng chúng ta đã thảo luận về việc này trước đây, chúng ta không thể làm việc này để gây hại cho nhiều gia đình và xã hội. Nếu đồng tiền chúng ta kiếm được không sạch, thì nó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cả.” Chồng tôi đồng ý và nói anh ấy sẽ không làm như vậy nữa.
Trong sảnh khách sạn, tôi thường mở các băng ghi âm về văn hóa truyền thống Trung Hoa hoặc Cửu Bình. Chồng tôi lắng nghe và anh ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Một lần, một người đàn ông và một phụ nữ đến thuê phòng. Đó là ca làm việc của chồng tôi và từ cuộc trò chuyện của hai người khách, anh ấy biết rằng họ không phải là một cặp vợ chồng. Anh ấy nói: “Tôi nghĩ tốt hơn là anh chị nên thuê hai phòng riêng biệt. Gần đây cảnh sát đến kiểm tra chúng tôi rất chặt chẽ, và tôi không muốn bị đóng tiền phạt.” Hai người nghe xong cảm thấy xấu hổ và rời đi.
Khi tôi quay lại, chồng tôi đã kể cho tôi nghe về chuyện đó và tôi giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ ủng hộ và nói rằng anh đã làm đúng. Anh ấy cười và nói với tôi: “Em tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt và anh không thể làm em thất vọng. Có đúng như vậy không?”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/21/358137.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/22/166840.html
Đăng ngày 20-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.