Bài của một học viên ở tỉnh Liêu Trữ

[MINH HUỆ 26-07-2009] Trước khi đắc Pháp vào năm 2003, tôi mắc rất nhiều bệnh như bệnh vành tim, viêm dạ dày cấp tính, gan trên nhiều sỏi, và tôi cũng không thể làm được việc nhà. Đôi khi tôi phải dùng bình thở ôxi để cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi phụ thuộc vào thuốc tiêm thường xuyên và luôn mang thuốc men bên mình. Tuy nhiên, không gì có thể thực sự chữa lành bệnh cho tôi. Tháng 10 năm 2003, trong khi nhà đang sửa, con gái tôi đưa tôi đến ở với em gái tôi. Một trong số những người hàng xóm ở đó là một học viên Pháp Luân Công, và chị ấy đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi.

Tôi quyết định luyện tập sau khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân vì đó là thứ tôi đang chờ đợi. Khi tôi mới đọc vài trang sách, Sư Phụ đã bắt đầu thanh lọc thân thể cho tôi. Vì lúc đó tôi rất yếu – tôi chỉ có thể ngồi được 20 phút rồi lại nằm – mỗi ngày tôi không thể đọc nhiều. Đọc xong cuốn sách, tôi cảm thấy rõ ràng rằng mình có thể thở tốt hơn. Tôi nói với người học viên đó rằng, “Tôi muốn học các bài động tác.” Chị ấy có chút lo lắng về tình trạng sức khỏe của tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết. Tôi nghĩ, “Ngay cả khi các bài động tác có vẻ khó với mình, thì vẫn đáng công. Minh đã học được một môn tu luyện kỳ diệu như vậy, và mình cũng đã đọc được một quyển sách trân quý như vậy. Thậm chí nếu giờ mình có chết, thì sống trên đời này cũng đáng.” Sau mỗi bài động tác, người học viên lại bảo tôi nằm xuống nghỉ, nhưng tôi cố gắng không làm như vậy. Chỉ vài ngày sau, em gái tôi và những người hàng xóm cũng thấy sự thay đổi ở tôi. Tôi có nhiều sức hơn khi nói chuyện, và da dẻ của tôi trông cũng khá hơn nhiều.

Những người hàng xóm hỏi em gái tôi, “Chị gái cô được cứu chữa như thế nào vậy? Chị ấy đã thay đổi hoàn toàn đấy.” Bởi chúng tôi không thể nói chuyện Đại Pháp một cách công khai, tôi bí mật kể lại cho họ câu chuyện của tôi. Hai người hàng xóm của em gái tôi có sức khỏe kém nên chồng của họ cũng khuyến khích họ tập luyện. Vì thế, năm 2004, em gái tôi và ba người hàng xóm cũng trở thành đệ tử Đại Pháp.

Ngày 19 tháng 11 năm 2004, em gái tôi đưa tôi về nhà. Mọi người vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ khi thấy những thay đổi ở tôi. Tôi kể cho em gái út của tôi và cháu tôi nghe về Pháp Luân Công, và họ đều ủng họ tôi sau khi đọc tài liệu giảng thanh chân tướng tôi mang theo. Cháu của tôi lúc đó đang học cấp hai. Cháu mang cho tôi một chiếc đài cat-set để tôi tập theo nhạc. Tôi đọc sách vào ban ngày, luyện bài số năm lúc đêm khuya và bốn bài kia vào ban ngày khi mọi người đã đi làm hết. Bốn tháng sau, chồng tôi, con trai và con dâu tôi biết rằng tôi đang luyện tập Pháp Luân Công. Họ rất sợ hãi cuộc bức hại, vì thế mà tôi kể đi kể lại cho họ nghe về sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Dần dần, tôi làm được hầu hết các việc nhà. Mỗi ngày, khi gia đình tôi đi làm về, thì đã có sẵn một bữa tối ngon lành. Tuy nhiên, điều tuyệt vời hơn là con gái tôi và cháu gái tôi giờ cũng đã tu luyện Đại Pháp được ba năm.

Chồng tôi có tám người anh em, và tôi có năm. Tính cả ba thế hệ, chúng tôi có gần 200 thành viên trong gia đình trên cả nước. Họ đều biết rằng tôi được cứu sống là nhờ vào luyện tập Đại Pháp. Hầu hết mọi người đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên quan. Trong những năm gần đây, tôi đã trở lại làng của em gái tôi và giảng thanh chân tướng. Mỗi lần, tôi thường mang theo Cửu bình và các tài liệu giảng thanh chân tướng.

Trong suốt quá trình tu luyện của tôi, tôi càng ngày càng không còn coi trọng danh, lợi, hay những thứ trần tục khác. Tuy nhiên, tôi có một thòi kỳ khó khăn trong việc buông bỏ chấp trước vào gia đình mình. Tôi quyết tâm buông bỏ chúng, nhưng nói thì dễ nhưng làm thì khó khi tôi đối diện với sự việc thực tế. Đây là rào cản lớn nhất của tôi. Nhiều lần, tôi mơ thấy mình đang cố gắng lên một chuyến tàu ở đâu đó. Tôi mang rất nhiều hành lý trong khi nhiều người đã lên tàu và rời đi mà không có tôi. Tôi tỉnh dậy và tôi biết rằng đó là Sư Phụ điểm hóa cho tôi. Sau đó, tôi cảm thấy xấu hổ và quyết tâm phải từ bỏ chấp trước này. Tuy nhiên, vài ngày sau, chấp trước này lại nổi lên. Tôi nghĩ đó là vì tôi mất cha mẹ từ nhỏ và phải nuôi dạy các em trai và em gái. Tôi tin rằng căn nguyên chấp trước của tôi liên quan đến gia đình tôi.

Ngày 22 tháng 7 năm 2007, trong buổi “Giảng Pháp tại thủ đô Mỹ quốc,” Sư Phụ đã nói với chúng ta rằng, “mọi người chính là phải thực thi sao cho tốt hơn, hiệu suất cao hơn, ảnh hưởng lớn hơn, và cứu được nhiều người hơn nữa.” Tôi phải học Pháp nhiều hơn nữa, và buông bỏ những chấp trước của tôi để tôi có thể thực sự là một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp và sống cho xứng đáng với lòng từ bi của Sư Phụ.
__________________________________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/26/205308.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/3/109715.html
Đăng ngày: 06-08-2009, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share