[MINH HUỆ 05-07-2009] Đây là một câu chuyện có thật xảy ra ở thành phố Thanh Đảo. Hiếu Thuận từng có một gia đình hạnh phúc cho đến khi Đảng cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Em phải chịu đựng sự căng thẳng và nỗi đau đớn quá lớn mà ở tuổi của em đáng lẽ không nên có.

Sinh nhật không có mẹ

Ngày mai là sinh nhật tròn bảy tuổi của Hiếu Thuận. Mẹ của em bị giam tại Trung tâm Giam giữ Đại Sơn hơn một năm nay. Sợ Hiếu Thuận buồn rầu vì không có mẹ ở bên nên cha đã không tổ chức sinh nhật lần thứ sáu cho em. Lần này, một đồng tu Pháp Luân Công, dì Trương đã nhắc cha em tổ chức. Thực tế, công việc bận rộn khiến ông không còn sức mà lo nghĩ về chuyện này nữa. Vì đơn kháng cáo cho vợ đã được chuyển lên tòa án cao hơn nên ông phải chạy đi chạy lại rất nhiều tổ chức liên quan đến trường hợp của vợ, nói cho họ biết Pháp Luân Công vĩ đại thế nào và vợ ông vô tội.

Hiếu Thuận đang học lớp một. Cha mẹ em đã đạt được sức khỏe rất tốt sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Họ rất tử tế với hàng xóm. Hiếu Thuận cũng tự cảm thấy mình như vậy. Đôi khi em làm điều gì sai trái, cha mẹ luôn kiên nhẫn giải thích tình cảnh đó, làm cho em hiểu rõ em đã làm gì và sự khác nhau giữa điều đúng và điều sai.

Một ngày cuối tháng 6, về nhà sau khi tan trường, em không tìm thấy mẹ và nhà cửa rất lộn xộn. Sau đó cha nói cho em biết mẹ đã bị bắt. Đêm ngủ, em luôn mơ thấy mẹ và tỉnh dậy trong nước mắt. Nhưng Hiếu Thuận không bao giờ nói cho cha biết điều này vì không muốn làm ông buồn phiền.

Mẹ đã vắng nhà hơn một năm nay. Trong thời gian này, Hiếu Thuận trưởng thành lên rất nhiều. Cảm thấy cha phải chịu đựng quá nhiều, em thấy mình có trách nhiệm làm những công việc nhà trước đây mẹ vẫn làm. Em cũng hiểu mình cần chăm sóc cho cha, làm công việc giống như cha-đi khắp nơi nói về trường hợp của mẹ. Cha thường nói ông thực sự cảm thấy tiếc cho những ai không biết sự thật về Pháp Luân Công. Nếu họ ôm giữ lòng thù hận với Pháp Luân Công, không ủng hộ Chân Thiện Nhẫn và tiếp tục giúp đỡ ĐCSTQ bức hại các học viên, họ sẽ phải đổi mặt với một tương lai khủng khiếp. Hiếu Thuận tự nói với mình: “Tôi muốn nói với mọi người rằng Pháp Luân Công là tốt. Tôi hi vọng mọi người sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Một năm không có mẹ ở bên, Hiếu Thuận đã làm một việc mà em cảm thấy rất tự hào. Đó là em đã không vào Đội thiếu niên Tiền phong khi nhà trường yêu cầu học sinh các lớp phải tham gia. Giáo viên của em nói Đội thiếu niên Tiền Phong là một trong nhiều tổ chức của ĐCSTQ. Hiếu Thuận không thích ĐCSTQ từ khi cảnh sát của Đảng bắt giam một người tốt như mẹ em. Hiếu Thuận nhớ trước khi đến trường, bà em hiện đang ở quê đã kể rất nhiều truyện cổ tích. Bà nói, Chúa trời luôn quan sát mọi người. Ai làm việc tốt sẽ được thưởng, và ai làm điều xấu thì sẽ bị phạt. Bà cũng dặn em đừng hứa làm gì chỉ để làm vừa ý các thầy cô trong trường, bởi vì cam kết chỉ là cam kết. Hiếu Thuận nhận thấy ngày 1 tháng 6, tất cả bạn cùng lớp của em đều phải gia nhập Đội. Em cảm thấy mình đúng khi không đeo khăn quàng đỏ của Đội Thiếu niên Tiền phong. Tất cả mọi người đều đeo khăng quàng đỏ trừ Hiếu Thuận. Một bạn học cho rằng, em đã làm gì sai trái hoặc các giáo viên không thích em. Đến trường, một số học sinh mặc đồng phục đứng ở cổng để kiểm tra và trừ điểm những lớp có học sinh quên không đeo khăn quàng đỏ. Khi tới lượt mình, Hiếu Thuận phải nói chuyện với họ rất lâu. Sau đó, tất cả bọn họ đểu hiểu em và không còn kiểm tra em nữa. Hiếu Thuận học tốt ở trường và cư xử tử tế với mọi người. Giáo viên và tất cả bạn học cùng lớp đều quý mến em; không còn ai đối xử phân biệt với em.

Sau đó, cha của Hiếu Thuận thậm chí còn bận hơn trước rất nhiều vì vụ kháng cáo của mẹ em. Đôi khi cha không có thời gian để dọn dẹp nhà cửa. Rất may là có dì Trương đến giúp. Dì giặt quần áo và mang đồ ăn đến, hoặc dọn nhà với sự giúp đỡ của Hiếu Thuận. Dì khuyến khích em trở thành một đứa trẻ ngoan để cha mẹ không phải phiền lòng. Thỉnh thoảng em cảm thấy buồn khi bị người khác nói xấu. Lúc đó, dì Trương sẽ nói với em rằng, mẹ của em rất tuyệt vời; những gì mẹ làm đều muốn tốt cho người khác và những điều này rất quan trọng. Mặc dù hiện giờ mẹ bị ngược đãi, nhưng trong tương lai mọi người sẽ biết ơn mẹ. Điều này làm tâm trạng em tốt hơn.

Dì Trương nói, ngày mai, dì sẽ mang một chiếc bánh sinh nhật thật to đến tổ chức sinh nhật cho em. Hiếu Thuận nghĩ: “Ngày mai lúc thổi nến, cháu sẽ ước một điều. Không, sẽ ước 3 điều. Một là ước mẹ sẽ sớm trở về. Điều thứ hai là những ai không biết được sự thật về Pháp Luân Công sẽ hiểu càng sớm càng tốt và những người tốt như mẹ sẽ không bị cầm tù nữa. Và điều cuối cùng, cháu quyết tâm trở thành một người tu luyện nhỏ tuổi của Pháp Luân Công. Cháu muốn trở thành người tốt như lời Sư Phụ dạy, và trở thành người tu luyện giống như cha mẹ.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/4/109751.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/5/203984.html
Đăng ngày: 06-07-2009. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share