Bài viết bởi một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-10-2017] Trước năm 1996, tôi bị rụng tóc. Tôi đã uống rất nhiều loại thuốc bao gồm cả Trung y lẫn Tây y và đã thử tất cả các loại trị liệu nhưng tóc vẫn không mọc trở lại. Khi tôi chỉ mới hơn 30 tuổi thì lại mắc thêm chứng bệnh rối loạn miễn dịch.

Bởi vẻ ngoài của tôi có chút khó coi do bị rụng tóc, nên chồng tôi không thích nhìn tôi và luôn luôn tìm thấy tôi có điểm thiếu sót. Miễn là có khả năng chi trả, thì tôi sẽ đầu tư cho những phương pháp trị liệu mà tuyên bố rằng tóc sẽ mọc lại. Khi một vài cọng tóc xuất hiện thì tôi rất vui sướng. Tuy vậy, chồng tôi không quan tâm đến tôi mà còn than phiền tôi phung phí tiền bạc. Ông ấy luôn luôn tìm ra lỗi sai của tôi để tranh cãi hoặc thậm chí để đánh tôi.

Ông ấy gọi tôi là “hói đầu” và liên tục đe dọa sẽ ly hôn tôi. Đứa con của chúng tôi còn quá nhỏ. Nếu tôi ly hôn và để con sống với ông ấy thì tôi không yên tâm. Nhưng nếu tôi một mình nuôi con thì quá khó khăn. Vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn để thay đổi tình trạng của mình.

Đắc Pháp

Khi tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng nhất vào tháng 5 năm 1996, thì một người tốt bụng đã khuyên tôi nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhìn thấy một tia hy vọng và bắt đầu tu luyện. Khi mới bắt đầu, tôi đã biết đây chính là điều mà bấy lâu nay mình đang tìm kiếm.

Thông qua quá trình đọc sách, tôi dần dần minh bạch rất nhiều nguyên lý thâm sâu của Đại Pháp. Tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân phải chiểu theo tiêu chuẩn của một người tu luyện, và tận tình chăm sóc cho chồng. Tôi cố gắng nghĩ cho người khác trước khi nghĩ cho mình. Khi gặp mâu thuẫn, tôi xem bản thân là người luyện công và vứt bỏ lợi ích cá nhân. Tôi trở nên tràn đầy năng lượng và lạc quan hơn mỗi ngày.

Sau đó trên đầu tôi, một lớp tóc bắt đầu mọc trở lại. Ban đầu lớp tóc này rất mềm mượt nhưng dần dần chúng trở nên dày và chắc khỏe. Cuối cùng tôi cũng đã có thể ngừng đội tóc giả. Đại Pháp đã ban cho tôi một mái tóc đẹp, và chồng tôi đã không còn gọi tôi là hói đầu nữa.

Tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp với bất kỳ ai mà mình gặp và dùng chính trải nghiệm của bản thân để mọi người biết được uy lực của Đại Pháp. Khi mọi người nhận ra tôi đã không còn đội tóc giả nữa thì họ nói “Đại Pháp thật kỳ diệu.”

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Đại Pháp vào năm 1999, tôi đã đến Bắc Kinh vào năm 2000 để thỉnh nguyện cho quyền tự do tín ngưỡng. Tôi bị bắt và được đưa trở về đồn cảnh sát địa phương. Một cảnh sát hỏi tôi: “Có phải chị là người đã mọc tóc trở lại sau khi tu luyện Đại Pháp không?” Tôi vui vẻ trả lời: “Đúng vậy.” Trải nghiệm của tôi đã hình thành một tác động tích cực đến mọi người trong thị trấn.

Quần áo của tôi không bị cháy

Phòng kho chứa đồ của nhà tôi được xây nối với phòng chính của căn nhà. Phòng chứa đồ này được xây bằng bùn đất trộn với rơm. Trần của căn phòng được bao bọc bởi các tấm nhựa và được gắn cố định bằng đinh ốc. Khi sửa nhà, chúng tôi đã sửa căn phòng này thành phòng chính và đặt giường ngủ và lò sưởi đốt củi vào trong phòng để giữ ấm trong mùa đông.

Khi chúng tôi dùng lò sưởi để làm ấm căn phòng, chúng tôi quên rằng bên trong tường có khung gỗ. Ống khói được đặt ngay bên cạnh khung gỗ và vì vậy đã đốt cháy gỗ. Bởi vì nó nằm bên trong tường, nên chúng tôi đã không nhìn thấy lửa khi nó vừa bắt đầu cháy.

Khi đang luyện công, tôi nghe một tiếng nổ lớn phát ra từ căn phòng ở hướng đông của căn nhà. Quay lại nhìn, tôi thấy lửa đang bao phủ căn nhà. Tấm nhựa trên trần nhà đang bị cháy và xuất hiện những đám nổ nhỏ.

Vợ chồng tôi cùng nhau tạt nước vào đám cháy phía trong căn nhà và cuối cùng nó cũng bị dập tắt. Tuy nhiên, chúng tôi phải gọi xe cứu hỏa bởi phần rơm ở bên ngoài căn nhà vẫn còn đang cháy. Sau 30 phút, 3 chiếc xe cứu hỏa đã đến và dập tắt đám cháy hoàn toàn.

Sáng hôm sau, khi tôi lau dọn nhà cửa, tôi thấy mọi thứ trên giường đều bị cháy rụi. Áo khoác da của chồng tôi, vốn được treo trên tường nay chỉ còn lại tro bụi. Tuy nhiên, quần áo của tôi, vốn cũng được treo gần cái áo khoác da đó nhưng không bị bắt lửa. Miếng đệm để luyện công của tôi được cất trong tủ quần áo và gần trần nhà, nhưng chỉ bị cháy xém một góc nhỏ xíu trong khi lưới đánh cá và cáp được đặt cùng chỗ thì bị cháy rụi hoàn toàn.

Đại Pháp đã ban cho chúng tôi một cuộc đời mới

Hai vợ chồng chị tôi cùng một người bạn của họ, một giám đốc đã nghỉ hưu của Phòng Nhân Sự đã đến thăm chúng tôi. Khi ông giám đốc nghỉ hưu nhìn thấy tình trạng nhà chúng tôi như vậy thì ông ấy hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ông ấy cũng gọi tên Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí và nói “Ông là một người tốt.”

Ông ấy nói với chồng tôi: “Cậu cũng nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đi thôi. Nhìn xem, đồ đạc của vợ cậu thì không bị cháy. Còn đồ đạc của cậu thì bị cháy hết. Cậu không thể mặc cái áo khoác hay dùng lưới bắt cá được nữa. Nhìn xem những tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp được treo trên hai phía của bóng đèn, có dính nhựa bị chảy từ trần nhà kìa: chúng không bị cháy.”

Thảm họa này đã cho tôi thấy rằng những ai tu luyện Đại Pháp thì sẽ được bảo hộ. Nếu tôi không tu luyện, cả hai vợ chồng chúng tôi có thể đã chết cháy. Tôi nói với chồng tôi rằng Đại Pháp đã ban cho chúng ta một cuộc đời mới và chúng ta nên cảm ân vì điều này.

Kể từ sau vụ hỏa hoạn, chồng tôi đã không còn ngăn cản tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/7/355176.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/27/166185.html

Đăng ngày 17-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share