Bài viết của Dĩ Tu, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-8-2017] Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) là vào năm 1997, khi đó vợ tôi bảo rằng chị gái cô ấy trước đây vốn mắc trọng bệnh, vậy mà nay đã hoàn toàn hồi phục nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một năm sau đó, vợ tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trước khi tu luyện, mối quan hệ giữa cô ấy và bố mẹ tôi vô cùng gay gắt. Bầu không khí gia đình lúc nào cũng ngột ngạt căng thẳng. Mỗi lần tôi khuyên cô ấy nên đối xử tử tế với bố mẹ tôi, cô ấy liền phản kháng, thậm chí còn ác cảm và oán giận tôi.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tính tình vợ tôi thay đổi đáng kinh ngạc. Cô ấy trở thành một người thiện lương hơn, nhẫn chịu hơn và mối quan hệ giữa cô ấy với bố mẹ tôi bỗng nhiên trở nên hòa hảo. Sự biến đổi đột ngột này của vợ khiến tôi thấy bội phục sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Vợ tôi khuyên tôi hãy đọc sách “Chuyển Pháp Luân“, tôi đã làm theo và thấy rất ấn tượng với nội dung viết trong sách. Nhưng Pháp Luân Công đối với tâm tính học viên yêu cầu rất nghiêm khắc. Ba chữ Chân, Thiện, Nhẫn đều cần phải làm tốt, mà tôi lại là một người làm ăn buôn bán, vậy nếu tôi không nói dối thì sao kiếm tiền nổi đây. Hơn nữa, tôi mới chỉ ngoài 20, cũng còn muốn mưu cầu các lợi ích vật chất này khác.

Mặc dù không bước vào tu luyện, nhưng tôi rất đề cao Pháp Luân Đại Pháp và hết mực ủng hộ vợ tôi tu luyện.

Rồi một hôm, không hiểu vì lý do gì mà tôi đột nhiên bị đau ở cẳng chân và bàn chân. Bác sỹ chẩn đoán tôi bị bệnh gút và kê cho tôi một ít thuốc. Tuy nhiên, uống thuốc thì cũng chỉ có tác dụng được vài ngày, sau đó cơn đau lại quay trở lại. Lúc này, vợ tôi khuyên tôi luyện Pháp Luân Công và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” để giúp chữa khỏi bệnh tình của tôi.

Khi ở tình thế không còn gì để mất, tôi đã làm theo lời khuyên của vợ. Thật bất ngờ là ngay khi vừa mới luyện xong bộ công pháp thứ nhất, chân tôi đã có những chuyển biến tích cực. Tuy nhiên, một thời gian sau sự nhiệt tình tập luyện dần tan biến, tôi gác Đại Pháp sang một bên không luyện nữa.

Vào một buổi sáng mùa xuân năm 2015, đột nhiên tôi bị choáng váng, thậm chí sau khi dùng thuốc cao huyết áp cũng không có tác dụng. Tôi phải nằm bẹp trên giường cả ngày không thể nhúc nhích nổi. Sáng hôm sau, tình trạng của tôi thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Tôi gần như không đứng dậy nổi, nửa thân trái bị tê và gần như không có chút sức lực nào. Bạn và em họ tôi phải đưa tôi đến bệnh viện và bác sỹ đã khám và quét CT cho tôi. Khi có kết quả, bác sĩ xem xét và nói: “Anh hãy chuẩn bị tâm lý đi, bệnh tình dạng này sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn.” Khi tôi hỏi kỹ hơn, vị bác sĩ giải thích rằng chứng bệnh này là vậy và tôi sẽ phải ở lại bệnh viện để điều trị.

Trong lúc bạn và em họ dìu tôi đến bên giường bệnh, tôi nhìn thấy y tá treo một tấm bảng có dòng chữ “nhồi máu não” trên đầu giường tôi. Sau đó, vợ tôi gọi điện và khuyên tôi hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Lúc này tôi thành tâm nghe theo lời khuyên của vợ, và âm thầm niệm trong tâm những những chữ đó hết lần này đến lần khác.

Sáng hôm sau, bác sỹ và giám đốc bệnh viện đến kiểm tra phòng bệnh và hỏi rằng liệu tôi có thể xuống giường và đi lại một chút được không. Ai nấy đều ngạc nhiên bởi tôi có thể ra khỏi giường và tự mình đi lại. Ngay lập tức, hai bác sĩ đó liền vội vàng để tôi nằm xuống.

Được khích lệ, tôi tiếp tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Đến sáng ngày thứ ba, bác sĩ bảo tôi hãy thử đi xung quanh buồng bệnh một chút. Tôi liền lập tức đứng dậy đi đi lại lại, cảm thấy mình khỏe mạnh như trước kia. Mọi chứng bệnh của tôi đều biến mất. Nhìn thấy sự tiến triển của tôi, bác sỹ sửng sốt nói: “Đây quả là kỳ tích!” Sau đó trước khi rời đi, bác sĩ còn cẩn thận dặn lại: “ Tuy thế, anh cũng không nên đi xuống lầu.”

Tôi cảm thấy mình khỏe mạnh và không làm theo lời bác sỹ dặn. Tôi đi dạo và đi cầu thang lên xuống các tầng trong khu đó. Bác sỹ đã làm vài kiểm tra cho tôi như: cộng hưởng từ, xét nghiệm máu… Hai ngày sau, bác sỹ quay trở lại và bảo tôi rằng kết quả xét nghiệm của tôi đã được gửi tới cho các chuyên gia hội chẩn và họ đã kết luận rằng tôi không có bệnh. Vị bác sỹ này vô cùng kinh ngạc nói: “Trường hợp của anh được xem là một kỳ tích y học!”

Tuy nhiên, trong tâm tôi biết rõ ràng rằng chính là Sư phụ đã cứu mạng tôi.

Về đến nhà tôi lập tức bảo vợ đưa tôi đến nhà một đồng tu để học Pháp. Từ đó, tôi thực sự nghiêm túc bước vào tu luyện Đại Pháp.

Hiện tại tôi không nói dối, không lừa gạt mà việc buôn bán lại thuận lợi hơn trước, hơn nữa làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, trong tâm thì vui vẻ nhẹ nhõm hơn.

Đối với một sinh mệnh mà nói, thì được tu luyện quả là một điều may mắn nhất. Đa tạ Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu độ, con nguyện sẽ tu luyện tinh tấn, làm tốt ba việc để không phụ sự kỳ vọng của Ngài.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/6/352149.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/31/165241.html

Đăng ngày 5-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share