Bài viết của Thành Phàm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-10-2017] Năm 1995, vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà ấy bị bắt giam và tra tấn trong 7 năm. Bà đã nhất quyết không từ bỏ tín ngưỡng của mình và tôi thực sự ngưỡng mộ bà ấy. Tháng 5 năm 2015, tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã 83 tuổi và từng là một thành viên trong bộ máy của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Trước khi vợ tôi tu luyện Đại Pháp, bà ấy đã có khoảng chục căn bệnh mãn tính. Bà cũng có tính khí thất thường và rất chấp trước vào tiền bạc. Bà kiểm soát chặt chẽ tài chính và chưa bao giờ thực sự coi trọng những gì mà tôi đã làm cho bà.

Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và khỏi các bệnh trong vòng một năm. Bà cũng trở nên hiền hoà và không còn chất vấn khi tôi tiêu tiền nữa. Những thay đổi ở bà ấy là một minh chứng lớn cho vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Bảo vệ vợ

Mặc tù không tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi luôn ủng hộ và giúp đỡ bà ấy bất cứ khi nào có thể. Tháng 9 năm 1999, vợ tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp và bị bắt giam trong 15 ngày.

Sau đó, bà bị những người ở nơi làm việc theo dõi chặt chẽ. Khi bà quyết định lên Bắc Kinh một lần nữa, tôi đã cố gắng khuyên bà từ bỏ ý định. Nhưng bà không thay đổi quyết định, và tôi đã phải nghĩ cách để bảo vệ cho bà.

Khi người của chính quyền đến tìm bà, tôi bịa ra chuyện bà đã đi thăm cháu trai của chúng tôi, vì vậy họ đã đến vùng nông thôn để tìm bà ấy – và không thành công.

Liên tục hỗ trợ

Năm 2002, vợ tôi bị bắt vì luyện các bài công pháp ngoài trời. Bà bị giam giữ một ngày, và máy nghe nhạc của bà bị tịch thu. Một vài ngày sau, tôi đi cùng bà đến Cục An ninh Quốc gia để lấy nó về. Một nhân viên cảnh sát ở đó đã yêu cầu tôi quản thúc bà ấy. Tôi nói: “Bà ấy đang rất tốt nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Có điểm gì mà tôi phải quản thúc bà ấy?”

Khi vợ tôi bị bắt giữ vào tháng 5 năm 2002, nhà của chúng tôi đã bị lục soát. Tôi bị đưa đến Đội An ninh Nội địa địa phương để thẩm vấn, cuộc thẩm vấn kéo dài cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau. Tôi không cung cấp thông tin nào gây hại vợ mình hay các học viên khác.

Bà ấy đã bị kết án phi pháp bốn năm tù giam. Mặc dù nhà tù ở xa nhà, nhưng con gái và tôi vẫn đến thăm bà ấy. Tôi đã gần 70 tuổi và sống một mình ở nhà. Tuy nhiên, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, tôi chưa bao giờ trách bà ấy. Bạn bè và đồng nghiệp đã bảo tôi ly dị bà, nhưng tôi thậm chí còn từ chối cân nhắc đến điều này.

Năm 2007, bà bị bắt giữ một lần nữa và bị giam giữ tại trung tâm tẩy não trong sáu tháng. Khi tôi sắp lên đường đến trung tâm tẩy não, vốn khoảng cách khá xa, để yêu cầu thả bà thì bà đã bị chuyển đến trung tâm tẩy não địa phương. Vì vậy, tôi lại đến Phòng 610 địa phương để yêu cầu thả bà.

Năm 2012, vợ tôi bị bắt giữ và đưa đến trung tâm tẩy não một lần nữa. Tôi lại đến Phòng 610 địa phương để yêu cầu thả bà ra.

Tôi nói: “Ở độ tuổi này, tôi không thể ở nhà một mình được. Nếu không thả bà ấy ra, tôi phải chuyển đến ở trong trung tâm của các anh, để bà ấy có thể chăm sóc cho tôi. Tôi đã thu dọn quần áo và sẵn sàng rồi.” Không lâu sau, họ đã thả bà ấy ra.

Khi những người ở Phòng 610 địa phương, Cục An ninh Quốc gia và ủy ban dân cư địa phương đến nhà để sách nhiễu chúng tôi, tôi nói với họ về việc khỏi bệnh thần kỳ mà bà đã trải nghiệm.

Tôi đã thách thức họ bằng câu hỏi: “Bà ấy phải tắm nước lạnh vào mùa đông ở trại giam, và ăn uống ngay sau khi tuyệt thực trong năm ngày! Hỏi ai trong số các anh dám làm điều đó?” Một người trong số họ yêu cầu tôi không được nói điều đó ra bên ngoài.

Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc

Tôi từng bị huyết áp cao. Năm 2015, tôi bắt đầu tu luyện, và huyết áp của tôi trở lại bình thường sau một tháng. Tôi đã bỏ tất cả các loại thuốc và chưa bao giờ khỏe hơn thế.

Tuy nhiên, tôi vẫn ham thích hoạt động giải trí của người thường và không đối đãi nghiêm túc với tu luyện. Tháng 11 năm 2016, tôi gặp khó khăn trong việc nuốt thức ăn và bắt đầu nôn mửa.

Tôi đến bệnh viện để kiểm tra một vài lần và được chẩn đoán bị ung thư cổ họng. Tôi đã tiến hành một số điều trị tại bệnh viện. Mức huyết áp của tôi tăng khi ở bệnh viện, nhưng lại trở lại bình thường khi về nhà.

Mặc dù tôi cảm thấy kỳ lạ và tôi ngộ ra rằng Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) có thể đã điểm hóa rằng việc điều trị y tế là không cần thiết, nhưng tôi vẫn tiếp tục điều trị. Sức khỏe của tôi xấu đi và tôi cảm thấy đau đớn khi nuốt. Sau khi điều trị y tế được khoảng một tháng, tôi bị nôn mửa và không thể ăn được đồ ăn gì.

Sau đó, tôi bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Sau một giờ, tôi đã ăn được một bát cơm lớn. Sau đó, tôi dừng việc điều trị y tế. Ngay sau đó, sức khỏe của tôi được cải thiện.

Sư phụ giảng:

“Nhưng người ta uống thuốc hoặc dùng các loại phương pháp điều trị y học khác, lại đưa bệnh ép nhập vào trong thân thể, phẫu thuật chỉ có thể cắt bỏ phần thịt ở không gian vật chất bề mặt thôi, chứ hoàn toàn không động đến nghiệp bệnh ở không gian khác, kỹ thuật y học hiện đại hoàn toàn không động đến đó được.” (Nghiệp bệnhTinh Tấn Yếu Chỉ)

Việc cùng vợ chia sẻ những chân tướng về Đại Pháp đã giúp tôi củng cố thêm nhận thức của mình về Pháp Luân Đại Pháp, điều này đã giúp tôi kiên định đức tin vào môn tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/1/351512.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/11/3/166265.html

Đăng ngày 12-11-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share