Bài viết của Hương Tử một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-08-2017] Pháp Luân Đại Pháp đã trở thành một phần cuộc sống của tôi vào năm 1997, từ một người rất rụt rè, tôi đã trở thành một người cởi mở và vui vẻ.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tâm tôi chứa đầy oán hận mặc dù tôi trầm tĩnh và không bao giờ thể hiện những gì thực sự khiến tôi khó chịu.

Ba anh em trai và năm chị em gái gia đình chúng tôi bị tống về vùng nông thôn xa xôi năm tôi sáu tuổi vì bố mẹ xuất thân từ gia đình mà chiến dịch vận động chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc cho rằng “không trong sạch” hoặc không phù hợp với ý thức hệ của họ.

Chúng tôi lưu lạc đến nhiều nơi khác nhau ở vùng nông thôn. Vào ban đêm, chúng tôi quây quần bên bố, lắng nghe những câu chuyện cổ tích và những câu chuyện về các vị anh hùng trong lịch sử. Mẹ tôi thì kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về những Phật tử, những Đạo sĩ và cách họ tu luyện như thế nào. Mặc dù cuộc sống thiếu thốn khó nhọc, chúng tôi rất thích nghe những câu chuyện của bố mẹ.

Cuộc sống trở nên buồn bã sau khi tôi kết hôn và sinh một bé gái. Chồng tôi thì muốn có con trai và bố mẹ anh ấy cũng vậy.Tôi không tranh cãi với chồng nhưng không khí gia đình thì căng thẳng vì anh ấy không đối xử tốt với con gái nhỏ. Sức khỏe của tôi cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng buồn bã của tôi.

Ý muốn ly hôn xuất hiện trong đầu, nhưng tôi lại sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của con gái tôi. Ngoài ra, việc ly hôn cũng không phổ biến vào thời gian đó, và tôi còn lo bị mất mặt.

Bước trên con đường tu luyện

Một lần tôi đi ngang một điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp. Một người phụ nữ mời tôi vào tập bằng cách bắt chước những động tác của họ. Mọi người đang tập bài công Pháp thứ hai. Khi tôi nâng hai cánh tay lên ngang mức lông mày, tôi cảm nhận một luồng năng lượng xuyên suốt cơ thể. Sau khi kết thúc các bài tập, người phụ nữ ấy mời tôi xem video bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí tại nhà cô ấy vào ngày hôm sau.

Vào buổi sáng ngày thứ bảy trong đợt xem bài giảng Đại Pháp, tôi vô ý làm đổ dầu ăn đang sôi lên chân và bị bỏng. Tuy nhiên, tôi nhớ rằng tôi là một học viên và không để ý đến tai nạn ấy.

Tôi xem một bài giảng mỗi ngày, và người phụ nữ ấy hướng dẫn động tác luyện công cho tôi sau mỗi bài giảng. Khi tôi hoàn thành bài công Pháp thứ tư, tôi sờ lên quần áo của tôi và thấy ánh sáng vàng xanh; Thiên mục của tôi khai mở.

Sau khi xem xong video chín bài giảng, tôi bắt đầu đọc sách Pháp Luân Đại Pháp và luyện công mỗi ngày. Mặc dù tôi không ý thức được rằng tôi đang bước đi trên con đường tu luyện nhưng tôi biết rằng Đại Pháp mang đến lợi ích sức khỏe kỳ diệu và dạy con người trở thành người tốt.

Mọi người ở điểm luyện công có xuất thân đa dạng với tuổi tác, hoàn cảnh gia đình và trình độ học vấn khác nhau. Một số có bằng đại học, trong khi những người khác thì mù chữ. Có những em nhỏ, những bà mẹ trẻ bế con theo và những cụ bà ở tuổi thất thập.

Tôi mua cuốn Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Đại Pháp. Khi nhìn ảnh Sư phụ Lý Hồng Chí ở trang đầu, tôi thấy Ngài đang mỉm cười.

Trang thứ hai, Sư phụ giảng:

“toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người. ” (Chuyển Pháp Luân).

Tu luyện thì dễ dàng, và cũng không khó để vứt bỏ những chấp trước. Ngay khi tôi nghĩ đến việc từ bỏ một chấp trước, thân thể tôi trở nên nhẹ nhàng như thể tôi không cảm nhận được sự tồn tại của nhục thân vậy. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái! Tất cả những bệnh tật trước đây biến mất và tôi tràn đầy năng lượng. Không khí gia đình tôi trở nên hòa thuận.

Những nguyên lý của Đại Pháp dạy tôi về quan hệ nghiệp lực

Khi tôi học Pháp nhiều hơn, tôi dần minh bạch rằng tôi chắc hẳn đã đối xử không tốt với chồng tôi ở một đời khác. Vì vậy, đây chính là lý do tại sao anh ấy đã đối xử không tốt với tôi ở đời này. Những lời phàn nàn và oán hận của tôi bắt đầu tan biến.

Tâm trí tôi dần trở nên thuần tịnh. Tôi đã được cứu thoát khỏi bể tranh đấu và tật đố và được ban cho một cuộc đời mới!

Tôi lấy Đại Pháp làm kim chỉ nam trong công việc. Một ngày nọ, người quản lý yêu cầu tôi làm việc ở quầy thu ngân trong vòng ba tháng, một công việc thường dành cho những người phạm lỗi. Thông thường thì nhân viên sẽ được báo trước, còn tôi thì không nhận được bất cứ thông báo nào về điều này. Tôi lo sợ mình sẽ bị mất mặt.

Sư phụ giảng:

“Trạm trưởng một trạm phụ đạo ở thành phố đó đã tới nhà máy để xem [tình hình] các học viên luyện Pháp Luân Đại Pháp ở đó [tu] luyện thế nào; giám đốc nhà máy ấy đã đích thân gặp mặt nói: ‘Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.”(Chuyển Pháp Luân)

Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn lo lắng về sự luân chuyển này và quyết định làm những gì mà học viên nên làm. Tôi không còn lo lắng cũng không tự hỏi rằng những đồng nghiệp của tôi sẽ nghĩ gì. Thậm chí tôi vẫn bình thản sau khi tôi bị thuyên chuyển công việc ba lần vào năm ngoái.

Khi tôi nhận nhiệm vụ phân phối táo cho nhân viên, một nhân viên đã nghỉ hưu nói rằng tôi đã giấu mất một số hộp táo có chất lượng tốt hơn.

“Bà ấy không bao giờ làm thế,” một nhân viên khác nói. “Bà ấy luôn chọn những quả xấu nhất cho mình. Bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bà ấy hành xử tốt hơn chúng ta nhiều.”

Một lần khác, một đồng nghiệp trẻ tuổi khẳng định tôi đã lấy 500 tệ của cô ta. Sau một hồi suy nghĩ tới lui, tôi quyết định không để ý đến việc này. Trong tâm tôi cảm ơn người đồng nghiệp ấy về khảo nghiệm tâm tính này. Cô ấy và quản lý của cô ấy đã đến gặp và hỏi rằng liệu có phải tôi đã lấy số tiền ấy không.

“Tôi không lấy nó,” tôi nói. “Anh chị biết rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tu Chân – Thiện – Nhẫn.”

Cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi vào buổi tối và nói rằng cô ấy đã tìm thấy số tiền và muốn xin lỗi tôi. Tôi bảo rằng điều đó không cần thiết.

Khi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nghe bài giảng của Sư phụ mỗi ngày và yêu cầu bản thân tuân theo những nguyên lý của Đại Pháp trong cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên thời gian gần đây tôi lại xao nhãng.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện như thuở ban đầu, sẽ tất thành!” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ tu luyện như thể tôi vừa mới đắc Pháp và đặt nhiều nỗ lực vào việc tu luyện.

Bị bắt, bị thẩm vấn và bị giam giữ

Tháng 4 năm 2009, tôi bị bắt vì phân phát tài liệu về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Cảnh sát đề nghị tôi cung cấp cho họ thông tin người đưa tài liệu cho tôi. Họ thẩm vấn tôi cả ngày lẫn đêm trong nhiều ngày. Tôi nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần trong tâm lời dạy của Sư phụ, “Sợ gì chứ, đầu dẫu bị chặt rớt xuống thì thân này vẫn ngồi đả toạ nơi đây.” (Phơi bày rõ, Tinh tấn yếu chỉ).

Mặc dù tôi vẫn phát chính niệm, nhưng trong tâm tôi đang tranh đấu với họ. Lúc đó tôi thiếu từ bi, tôi đã không biết giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ; Đó chính là sai lầm của tôi. Họ yêu cầu những anh em họ tôi và ba người đồng nghiệp thân nhất của tôi gây sức ép buộc tôi cung cấp thông tin, nhưng tôi đã từ chối phản bội những học viên khác.

Trong khi ở trại tạm giam, tôi vững tin vào lời Sư phụ giảng:

“Triêu văn Đạo, tịch khả tử” (Hòa tan trong Pháp – Tinh tấn yếu chỉ)(tạm hiểu là buổi sớm được nghe Đạo, chiều chết cũng được.)

Tôi đã đắc Pháp rồi. Tại sao tôi lại sợ chết? Sau một thời gian ngắn, tôi được thả vì lý do sức khỏe. Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi đối mặt với sinh tử một cách bình thản.

20 ngày sau, cảnh sát đưa tôi tới một trại cưỡng bức lao động. Những người bị giam cùng phòng là những người nghiện ma túy theo tôi mọi lúc mọi nơi, thậm chí vào cả toilet. Tôi đối xử tử tế và dung nhẫn với những hành vi của họ. Tôi nói với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và cuối cùng, họ đã ủng hộ tôi.

Cảm nhận niềm vui tu luyện

Sư phụ giảng rằng một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì cả nhà được lợi ích. Con gái tôi đã tìm được một công việc tốt trước khi cháu tốt nghiệp đại học và đang chuẩn bị kết hôn. Chồng tôi cũng có sức khỏe tốt và thành công trong những vụ làm ăn của ông ấy.

Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được 20 năm. Tôi luôn luôn cảm nhận niềm vui được làm một người tu luyện. Khi tôi từ bỏ những chấp trước và đề cao tâm tính khi kinh qua xung đột, tôi cảm nhận được niềm vui ấy. Khi tôi có thể nói “cảm ơn” sau khi bị mất đi những lợi ích thiết thân, tôi cảm nhận được niềm vui ấy. Khi tôi ngộ được những nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và có thể hóa giải một mâu thuẫn đã kéo dài hàng chục năm, tôi cảm nhận được niềm vui ấy. Khi người khác biết được chân tướng về Đại Pháp, tôi cũng cảm nhận được niềm vui ấy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/12/9F-352387.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/8/165976.html

Đăng ngày 25-10-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share