Bài viết ghi lại của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-7-2017] Năm nay tôi 100 tuổi. Vì tôi không biết chữ, nên một đồng tu đã giúp tôi ghi lại chia sẻ này. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu những thụ ích từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ đã bảo hộ cho tôi như thế nào kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện 19 năm trước.

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ tháng 8 năm 1998. Trước đó, tôi có rất nhiều bệnh tật, như là bệnh đau nửa đầu mãn tính, đau lưng, đau dạ dày, và nhất là bệnh trướng bụng mà tôi đã phải chịu đựng suốt 40 năm. Tôi đã đi khám rất nhiều bác sĩ, số thuốc phải dùng không thể đếm nổi, nhưng bệnh tình không khỏi.

Chưa đầy bốn tháng sau khi bắt đầu tu luyện, tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi trở nên rất khoẻ mạnh. Tôi cảm thấy thật vui mừng và đã khóc trong hạnh phúc; trong tâm tôi thầm nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ, xin cảm tạ Sư phụ!”

Tôi nghe băng tiếng các bài giảng của Sư phụ, và con gái tôi đọc cho tôi nghe sách Chuyển Pháp Luân vào mỗi tối. Tôi rất thích nghe lời Sư phụ giảng Pháp. Từng từ từng chữ đều nhập tâm tôi, từng âm thanh đều nhập vào tai tôi. Sau khoảng sáu tháng, một số người trong thôn của tôi tổ chức đi chơi ở Bắc Kinh, tôi đã có thể leo lên Vạn Lý Trường Thành.

Hàng ngày, tôi thức dậy vào lúc 3 giờ 50 sáng để luyện công và phát chính niệm cùng con gái. Cho đến nay, tôi chưa bao giờ có một ngày ngừng nghỉ. Mọi người đều ngưỡng mộ cơ thể khoẻ mạnh của tôi.

Tháng 7 năm 2015, tôi nhờ một đồng tu giúp tôi viết đơn khởi kiện Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp). Sau đó, con trai tôi biết chuyện và đã la mắng tôi. Con trai tôi hỏi tại sao tôi lại kiện Giang?

Tôi trả lời rằng: “Sư phụ của mẹ đã ban cho mẹ một cơ thể khoẻ mạnh, tại sao mẹ không nên nói ra sự thật? Giang đã đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, ông ta không cho mọi người được làm người tốt. Ông ta là kẻ tham nhũng và phản bội đất nước. Ông ta đã đi quá xa khi tiến hành thu hoạch nội tạng sống từ những người tu luyện Đại Pháp. Mẹ có nên kiện ông ta không? Mẹ phải nói ra sự thật và rửa sạch thanh danh của Sư phụ.”

Tôi đã trở nên giận dữ và không tuân theo tiêu chuẩn Nhẫn như Sư phụ giảng. Hai ngày sau, tôi đã trải qua cơn đau đầu nghiêm trọng. Tôi không thể ăn và không thể ngủ. Tôi chỉ có thể nằm sấp và uống một chút nước hoặc sữa. Tuy nhiên, tâm trí tôi vẫn rất thanh tỉnh. Tôi biết rằng cựu thế lực đang bức hại tôi!

Khi không thể chịu đựng cơn đau hơn nữa, tôi đã khóc và kêu to lên: “Sư phụ, xin Ngài cứu con! Con muốn cùng Ngài trở về nhà. Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Một số đồng tu đã tới nhà tôi để giúp tôi phát chính niệm. Tôi không muốn họ đến nữa, vì tôi biết rằng họ đã rất bận rộn đi làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu rồi. Sự đau đớn này kéo dài 35 ngày, sau đó tôi dần cảm thấy đỡ hơn.

Tuy nhiên, 10 ngày sau mũi tôi bắt đầu chảy máu, máu tươi chảy ra ròng ròng, và tôi không thể cầm máu. Tôi biết rằng tà ác lại bức hại tôi. Sư phụ không thừa nhận sự bức hại của cựu thế lực, và tôi cũng không thừa nhận chúng.

Tôi kêu lên: “Sư Phụ xin hãy cứu đệ tử của Ngài! Con muốn được cùng Ngài trở về nhà.”

Chỉ một lúc sau là máu ngừng chảy. Nghĩ lại chuyện này, nếu không có sự từ bi của Sư phụ, một người già như tôi chắc không thể sống sót đến ngày hôm nay.

Khi tôi đang chịu nghiệp bệnh, con trai, con gái, con rể, cháu trai, cháu gái và các cháu nội ngoại đều đến thăm tôi. Các cháu để sẵn một chiếc xe ô tô đợi tôi ngoài cửa và cố gắng thuyết phục tôi đi bệnh viện, nhưng tôi không đi.

Tôi nói với cháu trai: “Hãy hỏi mẹ cháu xem bà có nên tới bệnh viện không.”

Con gái tôi nói: “Nếu mẹ là người tu luyện thì mẹ không cần đi. Nếu mẹ không phải người tu luyện thì mẹ nên đi bệnh viện.”

Tôi nói rằng tôi sẽ không tới bệnh viện. Tất cả bọn họ rất tức giận và rời đi. Họ còn trách móc con gái tôi. Không lâu sau, tình trạng của tôi trở nên tốt hơn, và gia đình tôi không còn tức giận gì nữa. Họ đều cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ, và sự siêu thường của Đại Pháp.

Cho đến 10 năm trước đây, tôi vẫn đi phát tài liệu giảng chân tướng cứu người cùng các đồng tu. Hiện tại, tôi chỉ ở nhà phát chính niệm hỗ trợ mọi người. Tôi làm được quá ít việc Đại Pháp trong khi Sư phụ đã cấp cho tôi quá nhiều! Tại đây, tôi xin cảm ơn các đồng tu đã phát chính niệm giúp tôi trong thời gian tôi vượt quan, họ đã giúp đỡ tôi một cách rất vô tư. Điều đó giống hệt như những gì Sư phụ giảng:

“việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002)

Gần đây có một học viên 70 tuổi từ rất xa đã tới học Pháp cùng chúng tôi. Hiện giờ tôi đang duy hộ một nhóm học Pháp, và tôi thấy rất vui. Tôi biết rằng Sư phụ đã gửi bà ấy đến đây với chúng tôi, Sư phụ đã không buông bỏ bà lão già cả này. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi khổ độ của Ngài. Con cảm thấy thật nhẹ nhàng và khoẻ mạnh!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/21/351447.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/2/164878.html

Đăng ngày 25-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share