Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Pháp
[MINH HUỆ 03-10-2017] Kính chào Sư phụ tôn kính và xin chào các bạn đồng tu.
Tôi tham gia Đoàn nhạc Tian Guo ở Paris vào tháng 12 năm 2006. Hồi đó, chúng tôi chỉ chơi hai bản nhạc và luyện tập chung mỗi tháng hai lần để luyện diễu hành và chơi nhạc cùng nhau. Tôi đã rất ngạc nhiên rằng một người có thể chơi nhạc trong một đoàn diễu hành mà không hề đặt mục tiêu đạt đến hoàn hảo. Tôi nhận ra rằng mỗi cuộc diễu hành là một cách để tôi nâng cao kỹ năng của mình và tu luyện.
Trong suốt những lần diễu hành đầu tiên tôi nhận ra rằng mình chấp trước vào sự hoàn hảo và tôi muốn mọi việc phải xuất sắc.
Tầm quan trọng của Đoàn nhạc Tian Guo
Hồi lâu rồi, chúng tôi bắt đầu đi biểu diễn tại các thành phố lớn ở Châu Âu. Khi chúng tôi quay lại Copenhagen, tôi và một học viên khác đã xảy ra mâu thuẫn. Tôi cảm thấy bị tổn thương. Sau khi trở về nhà, tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Đoàn nhạc này là một hạng mục tuyệt vời, nhưng nó không dành cho con.”
Ở trong không gian khác, Sư phụ đã đưa tôi đến quảng trường Thiên An Môn và cho tôi nhìn thấy một cảnh tượng hùng tráng gồm có tất cả các Đoàn nhạc Tian Guo trên thế giới chơi nhạc cùng nhau. Tất cả các học viên đều mặc bộ trang phục đời Đường rất đẹp. Trải nghiệm này đã giúp tôi nhận ra tầm quan trọng của Đoàn nhạc Tian Guo. Tôi nói với Sư phụ rằng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi giữ nguyên hình ảnh rõ ràng đó trong tâm trí của mình. Chính hình ảnh đó đã giúp tôi bước đi trong 10 năm qua. Tôi cũng nhận ra rằng không bỏ cuộc khi đối mặt với khó nạn hoặc tình huống can nhiễu là rất quan trọng. Ngoài ra, tôi nên hướng nội và thanh lý những phần của bản thân mà không đồng hóa với tiêu chuẩn của Pháp.
Được chỉ dẫn bởi sự hiện diện từ bi
Tôi quyết định in ra một bản phối nhạc mà tôi thích. Ý nghĩ thứ hai đã bảo tôi: “Từ từ đã, bài này quá khó, các nốt nhạc quá cao, và mình thậm chí còn không biết hết tất cả các nốt nhạc. Nói chung, giai điệu thì quá là phức tạp đối với mình.”
Sau đó, tôi đã rất ngạc nhiện khi nghe thấy một giọng nói bảo tôi rằng: “Chúng ta cùng xử lý bản nhạc này nhé?” Ý nghĩ đầu tiên của tôi là tôi thực sự không thể chơi bản nhạc này vì các nốt quá cao, nhưng tôi đã đồng ý với lời đề nghị ấy.
Giọng nói đó đã hướng dẫn tôi qua các nốt nhạc của ô nhịp đầu tiên, rồi ô nhịp thứ hai, cho đến khi tôi thổi được đến hết dòng thứ nhất. Tôi có thể cảm nhận mình được thúc đẩy bởi sự hiện diện đầy từ bi và khích lệ. Giọng nói động viên đó tiếp tục hướng dẫn tôi qua các phần của bản nhạc mà tôi cho là quá phức tạp. Hết ô nhạc này đến ô nhạc khác, hết dòng nhạc này đến dòng nhạc khác, cuối cùng tôi đã thổi đến được đoạn kết của bản nhạc. Tôi đã học cách chơi bản nhạc đó rất nhanh chóng! Tôi thành tâm tạ ơn Sư phụ đã dạy tôi cách chơi bản nhạc này.
Thổi ra thanh âm thuần tịnh
Đoàn nhạc của chúng tôi chơi nhạc ở Frankfurt cùng các ban nhạc khác trên thế giới. Khi bắt đầu cuộc diễu hành thì thời tiết rất đẹp, sau đó, trời bắt đầu đổ mưa, và cuối cùng thì mưa to như trút nước. Chúng tôi hoàn toàn ướt sũng, nhưng vẫn tiếp tục diễu hành và chơi nhạc. Rất nhiều nhóm nhạc khác đã rời khỏi cuộc diễu hành để trú mưa, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục đi. Tôi đã chứng kiến đoàn nhạc của chúng ta đã rất mạnh mẽ, kiên định và tinh tấn như thế nào.
Buổi diễu hành đầu tiên của chúng tôi ở Phần Lan là ở cộng đồng người Hoa ở Warsaw. Ngay khi chúng tôi khởi hành thì thời tiết bắt đầu thay đổi. Từng nốt nhạc đầu tiên được thổi ra thì cũng là lúc từng hạt mưa đầu tiên rơi xuống. Chúng tôi nhanh chóng bị ướt sũng, không hề có dấu hiệu tạnh mưa trong suốt buổi diễu hành. Tôi nhìn thấy một trận chiến giữa các chính thần và tà ác ở các không gian khác. Mỗi một âm thanh mà đoàn nhạc chúng tôi phát ra là một đòn tấn công chí mạng lực lượng tà ác. Quả thật là ngoạn mục! Việc chúng ta tập trung và thổi ra những thanh âm thuần tịnh nhất là tối quan trọng. Tôi có thể thấy rằng âm thanh càng thuần tịnh thì càng diệt được nhiều tà ác. Đoàn nhạc Tian Guo của chúng tôi đóng vai trò chính trong cuộc chiến với tà ác trong hơn ba giờ đồng hồ.
Trải nghiệm uy lực của Đại Pháp
Trong một lần diễu hành ở miền Bắc nước Pháp, một đồng tu đã rủ tôi cùng nhẩm Luận Ngữ trước khi diễu hành, tôi đọc bằng tiếng Pháp còn cô ấy đọc bằng tiếng Đức.
Lúc đầu tôi rất tĩnh và tập trung, nhưng sau đó cảm thấy càng ngày càng không tĩnh và sốt ruột muốn đọc xong trước. Tôi không thể đọc chậm lại, có lúc tôi toàn bị đọc vấp. Tôi nhận ra rằng mình nên tu bỏ tâm tranh đấu. Đồng tu đó đã bảo tôi đọc lại một lần nữa với cô ấy nhưng phải cùng nhịp. Cô ấy nói rằng cô ấy muốn nghe xem Luận Ngữ bằng tiếng Pháp thì thế nào. Lần này, tâm thái của tôi hoàn toàn thay đổi. Khi chúng tôi cùng nhẩm lại thì tôi cảm thấy rằng “Luận Ngữ” như một món quà vô cùng thần thánh, và đó là món quà trân quý nhất mà bạn cho thể đem tặng. Tôi nhìn thấy một trường năng lượng rất lớn bao phủ xung quanh chúng tôi. Nó càng ngày càng mở rộng ra khi chúng tôi nhẩm Luận Ngữ, vươn qua cả những người đứng trước chúng tôi và cuối cùng vươn qua cả những tòa nhà phía xa. Tôi đã được trải nghiệm uy lực của Đại Pháp.
Có một cuộc thảo luận trên thư điện tử về những ngôn ngữ mà chúng tôi sẽ dùng khi học Pháp vào tháng Sáu năm nay. Có thời điểm chúng tôi dùng đến 10 loại ngôn ngữ khác nhau, và tôi rất thích nghe Pháp bằng nhiều loại ngôn ngữ như vậy. Ba ngày trước khi cuộc diễu hành của chúng tôi diễn ra ở Đức, thì có một quyết định rằng chúng tôi chỉ có thể dùng tiếng Trung và tiếng Đức. Tôi thấy buồn khi biết được quyết định đó. Tôi đã phát chính niệm cường đại để tìm ra nguyên nhân xem điều gì đã khiến tôi buồn, và tôi nhận ra rằng tôi muốn mọi người thừa nhận tầm quan trọng của tôi. Cuối cùng, khi chúng tôi đọc, tôi nghe các học viên khác đọc bằng tiếng Trung, tiếng Đức và tiếng Anh trong khi đó tôi nhẩm trong đầu theo họ. Huyền năng của Đại Pháp đã giải tỏa được nỗi bực tức của tôi và khiến tôi tĩnh tâm trở lại.
Sau khi quay trở lại Pháp, hai bên hông của tôi bắt đầu đau khi tôi đi lại. Tôi cố gắng bỏ qua việc đó và tự thuyết phục bản thân rằng nó sẽ khỏi thôi. Và nó đã khỏi. Tuy nhiên, ngày hôm sau một cơn đau dữ dội đã xuất hiện khi tôi ngồi đả tọa. Trong vài tuần đầu, tôi tìm nguyên nhân của cơn đau đó, nhưng chỉ tập trung vào những nguyên nhân khách quan. Tôi nghĩ, có thể là do chuyến đi lâu ngày trên xe ô tô và ngồi rất lâu khi luyện nhạc với đoàn. Khi cơn đau vẫn tiếp diễn, tôi không thể ngồi song bàn đả tọa trong một giờ đồng hồ được nữa, không thể tập trung khi phát chính niệm, và tôi rất dễ dàng bị phân tán khi học Pháp. Tôi kể với một học viên người Trung Quốc về việc này. Cô ấy nói: “Tôi nghĩ chị nên hướng nội.” Cuối cùng tôi đã không còn tìm nguyên nhân khách quan nữa và thấy rằng việc mình cứ muốn phải được thừa nhận đã khiến tôi tức giận và oán hận.
Trong suốt cuộc diễu hành ở Cambridge và London, tôi đã nói chuyện với một học viên người Hoa và nói với cô ấy rằng tôi không thể đọc Pháp bằng tiếng Pháp khi chúng tôi học Pháp nhóm. Cô ấy gợi ý tôi nên bắt đầu đọc Pháp bằng tiếng Trung vì đó là điều mà chúng tôi đã làm ở Paris. Tôi nghĩ ý kiến đó thật hay. Cô ấy đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Trung. Tôi bắt đầu đọc bằng tiếng Trung với tất cả học viên khác. Tôi đã bị chấn động bởi trải nghiệm này, và một lần nữa được trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp.
Hình thành một chỉnh thể
Vào tháng Tám, chúng tôi dành ba ngày để học Pháp và luyện công ở Gerolstein, Đức. Có sáu học viên người Pháp, và hai người trong số chúng tôi là người mới. Tôi hỏi: “Chúng tôi có thể học Pháp bằng tiếng Pháp được không?” Tôi thật sự muốn có thể đọc bằng tiếng Pháp cũng không hẳn vì bản thân, mà là vì những người mới. Người phụ trách nhanh chóng nhìn qua căn phòng và nói rằng tối nay chúng tôi sẽ đọc bằng tiếng Trung, tiếng Đức, tiếng Anh và cả tiếng Pháp nữa. Tôi vui vì những người mới có thể tham gia được. Nhìn lại động lực thật sự của mình, tôi phân vân không biết yêu cầu được đọc bằng tiếng Pháp của tôi có thực sự là vô tư vô ngã không. Tôi có thể nói là đúng một phần. Tôi vẫn còn cảm thấy bất bình trong tâm và còn muốn được thừa nhận và coi trọng.
Ngày hôm sau, chúng tôi chuẩn bị luyện bốn bài công Pháp ở một sân vận động rất to ngoài trời thì một ai đó đã đến chỗ tôi và nói rằng hôm nay chúng tôi sẽ không đọc bằng tiếng Pháp, mà sẽ chỉ đọc bằng tiếng Trung và tiếng Đức. Tôi trả lời: “Vâng. Hãy cùng luyện công đã rồi chúng ta thảo luận vấn đề này sau.”
Nhạc luyện công đã nổi lên, nhưng tâm tôi không thể tĩnh lại được. Tôi không thể kiểm soát được các niệm đầu của mình và không thể tập trung vào các động tác. Tại sao cậu ấy lại đến gặp tôi ngay trước khi luyện công? Tại sao mọi người lại không thể học Pháp bằng ngôn ngữ của mình? Một loạt các suy nghĩ bắt đầu xuất hiện trong đầu: Đầu tiên, mọi người nên được đọc Pháp bằng ngôn ngữ của mình, vì nó sẽ hình thành một chỉnh thể. Tôi nhận ra rằng điều mà gắn kết chúng tôi không phải là âm nhạc mà là Đại Pháp, để chúng tôi có thể hoàn thành sứ mệnh của mình. Đột nhiên, tôi sực tỉnh nhận ra là mình đã sai. Đọc bằng tiếng Trung hay tiếng Đức cũng đã đủ để chúng tôi hình thành một chỉnh thể rồi.
Sư phụ giảng:
“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”
Tạm dịch:
“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”
(“Ai đúng, ai sai” Hồng Ngâm III)
Tâm tôi đã tĩnh lại. Giờ đây tôi có thể tập trung vào việc luyện công.
Ngay khi kết thúc các bài luyện công, vẫn là học viên đó đã đến chỗ tôi. Thật ngạc nhiên, lần này suy nghĩ của anh ấy đã khác. Anh ấy nói: “Quan trọng là mọi người nên đọc Pháp bằng chính ngôn ngữ của mình.” Anh ấy đã giải thích rất nhiều lý do hợp với suy nghĩ của tôi.
Tôi muốn cảm tạ Sư phụ và tất cả các học viên đã giúp tôi tìm ra chấp trước của mình và tẩy tịnh bản thân.
(Bài chia sẻ tại Pháp hội Châu Âu 2017)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/3/354738.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/8/165979.html
Đăng ngày 26-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.