Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Montenegro

[MINH HUỆ 3-10-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 2 năm 2016.

Đắc Pháp

Năm 2008, tôi bắt đầu đọc nhiều bài giảng tâm linh khác nhau. Đến năm 2013, tôi có cảm giác thôi thúc muốn đi du lịch đến các nước ở khu vực châu Á và tìm một vị sư phụ có thể chỉ dẫn mình.

Trong thời gian đó, có một người bạn đã giới thiệu cho tôi một vị thầy tâm linh nhưng tôi cảm thấy vẫn không hợp với mình. Sau hai hoặc ba ngày, tôi thậm chí còn hỏi ông ấy xem ông ấy đã tu luyện được đến đâu rồi.

Tôi cảm thấy mình đang đứng ở ngã tư và không biết phải đi đâu. Vì vậy tôi đã ở lại với ông thêm hai năm nữa trước khi rời đi.

Cuối cùng trong một chuyến du lịch Thái Lan, định mệnh của tôi đã đến. Phòng khách sạn của tôi có hướng nhìn ra núi, và qua cửa sổ tôi có thể nhìn thấy một bức tượng Phật lớn. Tôi muốn đến thăm nơi đó, và đã đến đó ba ngày trước khi trở về nhà.

Tôi đã nói chuyện với tượng Phật để cầu xin giúp đỡ, bày tỏ tâm nguyện muốn xem nhẹ hết thảy mọi thứ thế gian. Trên đường từ nơi đó về lại khách sạn, tôi cảm thấy tâm mình tĩnh lặng lạ thường. Tôi cảm thấy như thể lửa đang bắt đầu cháy trong tâm mình.

Ngay khi trở lại Montenegro, tôi lập tức liên lạc với một người bạn của mình ở Serbia, người mà tôi đã gặp mấy năm trước trong lúc đi tìm đạo và chia sẻ cho cô ấy nghe trải nghiệm của mình lúc ở Thái Lan. Khi đó, cô ấy đã là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đề cập với tôi về cuốn sách Pháp Luân Công. Tôi hỏi xin đường dẫn [để đọc trên Internet] và bắt đầu đọc ngay lập tức.

Lần kế khi chúng tôi nói chuyện, cô ấy đề cập đến cuốn Chuyển Pháp Luân và mang đến cho tôi một cuốn. Tôi không thể chờ được đến khi về nhà nên đã mở cuốn sách ra và đọc ngay trên phố.

Tôi đọc liên tục trong 9 ngày, cẩn thận cảm thụ từng từ. Và cảm thấy rằng đây đúng là điều mình đang tìm kiếm. Cuốn sách đã cho tôi câu trả lời mà tôi mong muốn.

Vững tu theo một môn

Mặc dù ngay từ đầu tôi đã cảm thấy mình là một học viên nhưng tôi vẫn phạm phải một sai lầm rất lớn sau ba tháng bắt đầu tu luyện.

Tôi gặp một người đàn ông, anh này kể cho tôi nghe về môn tu luyện của anh ta. Vốn có tính tò mò, tôi chăm chú lắng nghe câu chuyện của anh. Khi ấy tôi không biết và đã vô tình chấp nhận những thứ nghe được từ môn tu luyện của anh ấy.

Không lâu sau đó hậu quả đã đến. Tôi ở cùng mấy người bạn và hút một chút thuốc lá. Việc này làm tôi cảm thấy rất khó chịu.

Tôi cảm thấy như thể có hai luồng năng lượng khác nhau đang vật lộn trong người mình. Thông qua thiên mục của mình, tôi nhìn thấy một cột công trụ mật độ thấp đang tăng trưởng. Tôi nhìn thấy Pháp Luân đang xoay trong bụng dưới và trên đầu tôi. Một dòng cảm xúc trỗi dậy trong tâm tôi và tôi nhìn thấy một chùm sáng phát ra từ tim. Tâm tôi kết nối với vũ trụ và sau đó tôi nhìn thấy ở quanh vùng cổ của mình có ánh sáng màu xanh da trời. Sau đó, một chất màu xám xuất hiện từ khu vực não và tôi nghe một giọng nói nói chuyện với mình.

Ngày tiếp theo cũng diễn ra như vậy. Đầu tôi co giật và tôi đã ngã xuống sàn nhiều lần. Cơ thể của tôi như bị tra tấn.

Sáng sớm ngày thứ ba, có cái gì đó di chuyển trong người tôi khiến tôi thức giấc. Tôi cảm thấy như thể có cái gì đó đang chiếm hữu thân thể mình. Lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tôi biết sợ hãi là điều không tốt vì thế tôi xin Sư phụ Lý giúp đỡ. Tôi gọi tên Sư phụ trong tâm và tuyên bố với bất kỳ ai có thể nghe được tôi nói rằng: “Ta là một học viên Đại Pháp và Sư phụ duy nhất của ta là Sư phụ Lý Hồng Chí.”

Sau một lúc, nó đã biến mất khỏi thân thể tôi. Tôi mô tả tình tiết này chỉ trong vài câu nhưng quá trình mà tôi đã trải qua thì vô cùng đáng sợ. Các đồng tu nên chú ý chỉ nên chuyên nhất một pháp môn để tu thôi!

Sư phụ giảng:

“Do vậy nhất định phải chuyên nhất; ngay cả ý niệm của công pháp khác cũng không được xen lẫn vào.” (Chuyển Pháp Luân)

Khảo nghiệm

Khi còn nhỏ tôi từng bị ong đốt. Đó là lúc tôi phát hiện ra mình bị dị ứng.

Đến năm 30 tuổi, tôi lại bị đốt một lần nữa. Tôi nghĩ mình không còn bị dị ứng nữa, vì vậy tôi chỉ quan sát các phản ứng bề mặt, mãi cho đến khi tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Bố mẹ tôi vội vã đưa tôi đến bệnh viện, khi đến nơi tôi đã suýt tử vong. Khi triệu chứng phát tán ra toàn thân, bác sĩ khuyên tôi nên đặc biệt chú ý – vì lần tới có thể gây tử vong.

Lần tiếp theo là vào tháng 5 năm nay. Khi ấy tôi đang ở trong một trung tâm mua sắm, và đang đi đến ngân hàng để thanh toán các hoá đơn của mình. Trong lúc đang đứng trên thang cuốn, tôi đưa tay lên vuốt tóc. Và đó là lúc tôi cảm thấy mình bị đốt, và thậm chí còn nhìn thấy cả gai nhọn [của con ong] còn nằm lại trên ngón tay. Tôi không sợ. Tôi giữ ngón tay thật chặt và lôi cái gai ra. Tôi hướng nội và đồng thời quan sát tư tưởng của mình và niệm đầu tiên là: “Mình là một học viên Đại Pháp.”

Tôi nhớ lời giảng của Sư phụ:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)

Từ cầu thang cuốn, tôi bước vào ngân hàng và đứng xếp hàng. Không ai có thể nhận ra điều tôi đang trải qua. Những tư tưởng xấu bắt đầu nổi lên và tôi phải chiến đấu với chúng. Một ý nghĩ thôi thúc tôi gọi điện nhờ các đồng nghiệp giúp đỡ, nhưng tôi biết lúc họ đến nơi thì có lẽ tôi đã chết rồi. Tôi cũng biết nếu tôi khuỵu xuống đây thì mọi người cũng sẽ không biết được nguyên nhân tại sao, vì vậy cũng không có bác sĩ nào có thể giúp được.

Sau đó tôi tự nhủ: “Không, mình là một học viên; mình sẽ không gọi cho bất kỳ ai.” Chủ ý thức của tôi khi ấy rất mạnh. Trong khi ngón tay bị đau và toàn thân run lên, tôi bắt đầu nhẩm: “Tôi là một học viên; Sư phụ của tôi là Sư phụ Lý Hồng Chí; Chân–Thiện–Nhẫn hảo; tốt xấu xuất từ một niệm.”

Khi ấy tôi thấy mình rất cao lớn. Tôi nhìn thấy bản thân khác với người ở không gian này. Đó là thân thể và hình tượng của một vị Phật. Thân thể trong suốt, vì thế tôi có thể nhìn thấy từng bộ phận nhỏ của mình, những phần người thường. Có một trường xung quanh cơ thể tôi, rộng khoảng 1,5 mét. Bên ngoài trường đó tôi nhìn thấy các chủng loại ma quỷ, sẵn sàng nuốt chửng tôi, nhưng không một ai trong chúng có thể xâm nhập vào trường không gian của tôi. Tôi rất to lớn mạnh mẽ và vững chắc đến nỗi chúng chẳng làm được gì cả. Tôi không thể sụp đổ. Ngón tay của tôi thậm chí không sưng nhiều lắm. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm.

Phát chính niệm

Sau một năm tu luyện, tôi bắt đầu phát chính niệm. Việc này giúp loại bỏ nghiệp tư tưởng nhưng do là người mới tu luyện nên tôi thường có nghi tâm: “Mình có làm đúng cách không và có thực sự có năng lực tiêu diệt tà ác hay không?”

Một lần khi có niệm đầu như thế, tôi liền lập tức nhớ đến lời giảng này của Sư phụ:

Công năng chịu sự chi phối của ý thức con người. Trong khi người ta ngủ, có thể kiềm chế không vững bản thân, rất có thể nằm mộng mà đến sáng hôm sau trời đất đảo lộn cả; điều này không được phép.” (Chuyển Pháp Luân)

Nhờ vậy, tôi thấy phần đỉnh đầu của mình khai mở và công mật độ cao phát ra. Như thể thân tôi chỉ là một ống rỗng, và da người chỉ là một lớp quần áo.

Tất cả những hình ảnh mà tôi đề cập đến là được nhìn qua thiên mục của tôi và tầng thứ của nó là hữu hạn. Trước đây tôi cũng đã nhìn thấy những hình ảnh về Đại Pháp nhưng không biết rằng chúng được nhìn qua thiên mục của mình.

Sư phụ giảng:

“Chính là vì họ không tin, nên mới tạo thành việc là họ cho rằng những gì bản thân mình nhìn thấy là tuyệt đối [đúng đắn], cho rằng chính là như thế. Nhưng nó còn sai khác nhiều, bởi vì tầng của họ chỉ ở đó thôi.” (Chuyển Pháp Luân)

Giảng chân tướng

Lúc đầu, tôi không tận dụng những cơ hội mà Sư phụ đã ban cho mình. Tôi viện đủ mọi lý do để không phải nói chuyện với mọi người, như không biết phải tiếp cận họ thế nào hay nói gì. Đôi khi tôi còn đánh giá một người dựa trên vẻ ngoài và hành vi của họ v.v…

Tuy nhiên, sau khi hướng nội và tìm ra những chấp trước của mình, tôi không còn quan tâm đến bất kể thứ gì bên ngoài nữa. Hiện nay, khi tôi nói chuyện về Đại Pháp và cuộc bức hại, mọi người đã lắng nghe tôi chăm chú. Bằng cách cải biến tâm, chúng ta có thể thay đổi tình huống bên ngoài.

Sư phụ giảng:

“Bày trước mặt chư vị, không có lựa chọn, cứu người mà chư vị có lựa chọn thì là sai. Chỉ cần chư vị gặp, thì chư vị đều nên cứu, dù là thân phận gì giai tầng gì, dù họ là tổng thống hay ăn xin. Trong con mắt của Thần, sinh mệnh là đồng đẳng, ‘giai tầng’ là do xã hội nhân loại phân hoạch ra.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)

Ngay từ đầu, tôi đã coi việc tu luyện rất là nghiêm túc. Trên con đường tu luyện này, tôi sẽ nghiêm khắc với bản thân và không viện cớ này nọ nữa. Chúng ta nên đề cao tiêu chuẩn vào mọi thời khắc. Sư phụ đã nhấn mạnh rằng tu luyện là việc cá nhân của chúng ta. Mỗi khổ nạn là khó khăn nhưng chúng ta phải hướng nội vì càng hướng nội thì chúng ta càng có thể nhìn ra các chấp trước trong các tầng thứ khác nhau. Nếu chúng ta nghĩ rằng mình không có những tình huống như vậy, thì chúng ta nên tự hỏi bản thân liệu chúng ta có thật sự tu luyện hay không.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội Châu Âu năm 2017)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/3/354740.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/6/165946.html

Đăng ngày 18-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share