Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Vương quốc Anh

[MINH HUỆ 03-9-2017] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 79 tuổi, đắc Pháp cách đây tám tháng. Tôi may mắn được tham dự Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Vương quốc Anh. Qua Pháp hội, tôi đã thu hoạch được nhiều lợi ích hết sức to lớn. Những bài chia sẻ của các học viên khiến tôi vô cùng xúc động và giúp tôi tìm ra được một số chấp trước của mình và làm sao để đề cao.

Được truyền động lực từ các học viên khác

Học viên Trần, chủ sở hữu của một doanh nghiệp, đã bớt thời gian làm việc của mình để có thể dành ba ngày mỗi tuần giảng chân tướng về Đại Pháp tại một điểm du lịch của địa phương.

Tôi có nhiều thời gian rảnh hơn bà Trần, nhưng tôi chỉ đến điểm du lịch đó mỗi tuần hai lần và cũng không ở lại đó lâu như bà Trần. Câu chuyện của bà đã truyền cảm hứng cho tôi và tôi quyết định sẽ nỗ lực hơn nữa trong việc giảng chân tướng.

Trừ bỏ chấp trước vào đồ ăn

Học viên Tống 14 tuổi, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn rất nhỏ. Em chia sẻ rằng mình thường cảm thấy rất thích ăn một số đồ ăn. Em ăn rất nhiều đồ ăn vặt mà mình yêu thích nên thường xuyên tìm kiếm để đặt hàng qua mạng. Em có chấp trước mạnh mẽ vào ăn vặt đến nỗi bị khó ngủ nếu không được ăn những đồ ăn ưa thích.

Thậm chí khi đi đâu xa nhà, em cũng thường tìm những đồ ăn vặt mình ưa thích. Em đã quyết tâm từ bỏ chấp trước vào đồ ăn này. Điều này đã nhắc nhở tôi rằng tôi cũng thường thèm ăn và cũng chấp trước mạnh mẽ như vậy.

Tủ lạnh của tôi luôn chật kín các loại thịt và hải sản. Tôi luôn dự trữ đầy kẹo và đồ ăn nhiều hương vị mà mình yêu thích. Cách đây sáu tháng, tôi đã dọn đến ở cùng con gái tôi và gia đình của cháu ở Vương quốc Anh. Con gái tôi là người ăn chay, và con bé cũng như gia đình của nó thường ăn các món ăn phương Tây.

Sự thay đổi này khiến tôi thấy phiền toái nên thường hay phàn nàn với con bé. Tôi đã đề nghị nó mua cá và các loại thịt mỗi khi đi mua đồ. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi cần phải phù hợp với lối sống của con gái mình và không muốn vì tôi mà cháu phải thay đổi thói quen ăn kiêng của mình. Cùng với việc tăng cường học Pháp, tôi đã bắt đầu hiểu ra được điều này. Giờ đây tôi có thể ăn bất kỳ đồ ăn nào mà gia đình con gái tôi ăn và dục vọng đối với thịt và cá của tôi cũng giảm đi.

Tu bỏ tâm lười biếng

Cô Dong, một học viên tu luyện lâu năm, đã tham gia hạng mục giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và quảng bá Thần Vận trong nhiều năm qua. Cô chia sẻ: “Tôi thường xuyên quên phát chính niệm toàn cầu, hoặc không nghe thấy tiếng chuông báo thức, hoặc ngủ quên đi mất khi chỉ còn một phút nữa là đến giờ.”

Cô tiếp tục: “Một lần, khi tỉnh giấc, tôi thấy chồng tôi đang phát chính niệm một mình mà không đánh thức tôi dậy. Tôi thấy hơi buồn và phàn nàn với anh ấy. Khi hướng nội, tôi biết đó là lỗi của mình. Kể từ đó, tôi đã không còn bị bỏ lỡ các dịp phát chính niệm nữa.”

Nghe câu chuyện của cô ấy, tôi đã nhận ra khiếm khuyết của mình. Cả ngày tôi đi ra ngoài để giới thiệu về Đại Pháp và thường cảm thấy mệt mỏi vào buổi tối. Khi nghe tiếng chuông báo giờ phát chính niệm, tôi đã quá mệt mỏi nên bỏ qua.

Con gái tôi đã chia sẻ với tôi về tầm quan trọng và sức mạnh của việc phát chính niệm vào bốn thời điểm đã định toàn cầu. Tôi nghĩ rằng nếu như tất cả mọi người đều giống như tôi, thì mọi chuyện sẽ thế nào đây? Tôi hiểu rằng chấp trước vào ngủ phản ánh sự lười biếng của tôi, và nó cũng chính là một loại ma. Nó can nhiễu đến việc tôi phát chính niệm. Giờ đây, bằng cách loại bỏ chấp trước này, tôi đã có thể tham gia phát chính niệm đúng giờ.

Dùng từ bi đối xử với du khách Trung Quốc

Trong bài chia sẻ của học viên Thôi, anh chia sẻ về việc trong lúc anh giảng chân tướng cho mọi người, họ thường thờ ơ với anh hoặc thẳng thừng xúc phạm anh. Nhưng anh không giận họ, mà vẫn kiên nhẫn giảng chân tướng cho họ.

Tôi cảm thấy rằng các học viên đều rất tốt bụng và thực sự từ bi. Khi tôi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng gặp phải tình huống này. Tôi hiểu rằng đó là bởi vì họ bị đánh lừa bởi những tuyên truyền dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tuy nhiên, tôi đã không tiếp tục giảng chân tướng cho họ. Tôi có thể nhận ra được khoảng cách giữa mình và các học viên khác.

Một lần, tôi tình cờ gặp một nhóm học sinh trung học đến từ Trung Quốc Đại lục, trong đó có hai học sinh đang đánh lộn lẫn nhau và vô ý xô tôi ngã xuống đất. Chúng xin lỗi tôi và tôi cũng bỏ qua cho chúng. Tôi đã khuyên các cháu không nên đánh nhau nữa, nhưng lại không giảng chân tướng cho những học sinh này. Sau đó, tôi rất lấy làm tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội này. Tôi cảm thấy mình học Pháp chưa đủ, và tâm nguyện cứu người của tôi chưa được mạnh mẽ như của các học viên khác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/3/353289.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/24/165534.html

Đăng ngày 1-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share