Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Tây Ban Nha

[MINH HUỆ 4-10-2017] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tên tôi là David, một học viên Tây Ban Nha. Tôi đắc Pháp cách đây 4 năm. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mắc một số bệnh, gồm có đau thần kinh tọa và đau buốt vùng thắt lưng, những bệnh này khiến tôi không ngủ được nổi bốn tiếng mỗi đêm. Đứng thẳng hơn 10 phút sẽ làm bàn chân tôi tê buốt. Tôi cũng thường rơi vào trạng thái buồn bã và u sầu. Không gì có ý nghĩa với tôi và tôi thấy như thể cuộc sống của mình đang trượt dốc.

Với trạng thái tinh thần xuống dốc như vậy, tôi đã dùng đến rượu, thuốc lá cùng tất cả các loại chất gây nghiện. Tôi càng ngày càng tách biệt với gia đình mình. Mặc dù điều trị bằng nhiều phương pháp khác nhau, nghiên cứu về tâm linh cùng các phương pháp thiền, nhưng tôi cũng không thể có được sự bình yên trong tâm hồn và tình trạng của tôi ngày một xấu đi.

Mọi thứ đã thay đổi khi tôi tìm được thông tin trên Internet về một môn khí công Trung Quốc gọi là Pháp Luân Đại Pháp. Bất cứ ai cũng có thể tu luyện và môn khí công này bao gồm các bài giảng và các bài công pháp. Ngoài ra, tất cả tài liệu đều được cung cấp miễn phí trên Internet. Vì vậy tôi tự nhủ rằng mình thử tập cũng có mất gì đâu. Sau hai tuần tu luyện Đại Pháp, tất cả bệnh tật của tôi đều khỏi. Tôi cũng hàn gắn lại quan hệ với gia đình mình và bây giờ cuộc sống của chúng tôi hòa thuận.

Hơn bốn năm qua, thân tâm tôi đã có những cải biến rõ rệt. Mặc dù không thể trực tiếp cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí, nhưng tôi có thể bày tỏ lòng biết ơn bằng cách tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc.

Tu luyện chân chính

Khoảng một năm trước, tôi cảm thấy hoàn toàn lạc hướng. Mặc dù tu luyện, phát chính niệm tại các thời điểm toàn cầu, giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp hàng ngày và tham gia vào các hạng mục cứu người, nhưng tôi thiếu năng lượng và thực hiện những việc đó như một thói quen hàng ngày. Mặc dù đã tu luyện, tôi vẫn chưa buông bỏ được những chấp trước và ham muốn của mình.

Những chấp trước và ham muốn này trở nên mạnh mẽ đến mức tôi không thể tập trung khi học Pháp. Trên bề mặt, tôi là một lạp tử của Đại Pháp nhưng tư tưởng của tôi thì không chính. Lấy cớ là làm các việc Đại Pháp, tôi đã sao nhãng tu luyện cá nhân và chủ ý thức của tôi không mạnh.

Vì các hạng mục cần nhiều thời gian và nỗ lực nên tôi đã không học Pháp nhiều. Mỗi lần học sách Chuyển Pháp Luân, mắt tôi đều đột nhiên hướng vào chữ “chân chính”.

Tôi cảm nhận được Sư phụ đang dạy tôi bộ Pháp này bằng sự nhẫn nại và lòng từ bi. Ngài giải thích cho tôi rằng tôi cần phải “chân chính” tu luyện và đề cao tâm tính, “chân chính” buông bỏ những chấp trước, “chân chính” buông bỏ tình và các ham muốn đi kèm. Khi hướng nội, tôi nhận ra mình quá bận rộn trong việc đạt mục tiêu của các hạng mục đến nỗi quên tu luyện bản thân chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đã không tu luyện “chân chính”. Mặc dù trên bề mặt, dường như tôi làm nhiều việc Đại Pháp, nhưng trong khi thực hiện nhiệm vụ và phối hợp, tôi lại đang nuông chiều chấp trước và không ước thúc các ham muốn của mình.

Do đó, với quyết tâm để hiểu rõ làm thế nào trở lại tu luyện chân chính, tôi đã học Pháp nhiều hơn. Đó là lúc tôi nhớ ra rằng Sư phụ đã liên tục nhắc đi nhắc lại rằng chúng ta phải học Pháp, học Pháp nhiều hơn và học Pháp tốt, đồng thời tôi cùng các học viên cũng chia sẻ nhiều lần về vấn đề này. Chúng ta phải luôn dành thời gian để học Pháp khi gặp vấn đề và phải học Pháp mà không bỏ bê những nhiệm vụ khác.

Thời điểm đó, tôi ở cùng nhà với các học viên khác. Vào buổi sáng, sau khi phát chính niệm và luyện năm bài công pháp xong, chúng tôi học một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi và lo lắng về các hạng mục, v.v.. Vì vậy, tôi đã không học Pháp tốt. Vì thế, tôi quyết định tăng thời gian học Pháp và học thêm một bài giảng sau bữa trưa và một bài giảng nữa vào ban đêm. Tôi cũng bỏ ra nhiều nỗ lực để chú tâm vào những gì mình đang đọc. Sau đó, tâm tính tôi bắt đầu đề cao và mọi thứ đều thay đổi.

Trước khi đạt được trạng thái tu luyện chân chính, tôi đã trải qua nhiều can nhiễu, chẳng hạn như đau đớn, không thấy hay cảm giác được gì, buồn ngủ và mệt mỏi. Còn bây giờ, khi ngộ ra các Pháp lý, tôi có cảm giác thần thánh và mỹ hảo. Khi song bàn đả tọa, tôi cũng có những cảm giác tương tự.

Khi mới bắt đầu tu luyện, nhiều học viên có cảm giác hoảng sợ trong nhiều ngày khi biết rằng để tiêu nghiệp chúng ta phải ngồi đả tọa trong một giờ đồng hồ. Nhưng khi chúng ta vượt qua khảo nghiệm về đức tin, tâm tính được đề cao, khả năng tập trung và định lực bắt đầu tăng lên.

Sau nhiều năm học Pháp và trải nghiệm những thay đổi liên tục, tôi nhận ra rằng khi chúng ta đề cao bản thân thì những bước này luôn tương tự nhau. Nó bắt đầu với những bước đi thống khổ trong tăm tối. Khi bạn cảm thấy mình sắp bỏ cuộc thì tình hình thay đổi hoàn toàn và bạn đã đề cao trên con đường tu luyện của mình.

Sư phụ giảng:

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)

Đọc những bài chia sẻ của các học viên đăng trên trang web Minh Huệ cũng giúp ích rất nhiều. Mặc dù ban đầu tôi nghĩ rằng những bài viết này dành cho các học viên mới, nhưng bây giờ tôi đã có suy nghĩ ngược lại. Nhờ những bài chia sẻ đó, tôi đã phát hiện ra nhiều chấp trước và buông bỏ chúng.

Rất hữu ích khi thấy những học viên khác nhìn nhận mọi thứ dựa trên Pháp khi họ đối diện với khổ nạn. Nhận thức của những học viên này đã có ảnh hưởng đến tôi và khuyến khích tôi tiến lên. Những bài chia sẻ này đã giúp ích rất nhiều cho tu luyện của tôi.

Hàng ngày tôi học ba bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân và ghi nhớ một số đoạn trong sách. Hồi tưởng lại những năm qua, tôi tin tưởng rằng khi học Pháp nhiều hơn, tôi đã từ chỗ ngay cả học Pháp cũng không có thời gian đến chỗ có cả thời gian để đọc những bài chia sẻ kinh nghiệm và tham gia vào các hạng mục mới. Tôi trở nên có trách nhiệm đối với Đại Pháp và tu luyện của chính mình. Tư tưởng của tôi trở nên thanh tỉnh, chủ ý thức mạnh hơn đồng thời tâm tính đề cao, và bây giờ khi mâu thuẫn xuất hiện, tôi có thể hướng nội sâu hơn. Khi giảng chân tướng hay phối hợp trong các hạng mục, kết quả được cải thiện đáng kể. Tôi không còn hướng ngoại để tìm đáp án nữa mà dùng tiêu chuẩn của Pháp để đo lường bản thân.

Nhưng tôi không được sa vào hình thức. Tu luyện không phải một công tác người thường, hay được sử dụng để được học viên khác công nhận, vì điều này sẽ dẫn đến những chấp trước.

Đột phá giả tướng buồn ngủ và mệt mỏi

Tôi được biết một số học viên thức dậy vào khoảng năm giờ sáng để phát chính niệm và luyện công. Mặc dù thỉnh thoảng tôi cũng có thể làm được như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ hình dung ra rằng mỗi ngày mình đều có thể làm được như thế. Các đồng tu khuyến khích tôi khi tôi cảm thấy rất mệt mỏi, và dần dần nó trở thành tiêu chuẩn đối với tôi, nghĩa là tôi cố gắng đạt được mà không tìm bất kỳ cớ gì thoái thác, bất luận tối hôm trước tôi đi ngủ lúc mấy giờ hay có chuyện gì.

Thế không có nghĩa là lúc nào tôi cũng cảm thấy không buồn ngủ hay mệt. Thỉnh thoảng, thân thể tôi đau nhức và lúc thức giấc, tôi cảm thấy yếu và không hoạt bát. Điều này mang đến thống khổ về tinh thần, thường là lớn hơn khó chịu trên thân thể. Mỗi tư tưởng đều cố gắng thuyết phục tôi quay lại giường để ngủ. Thời điểm đó, tôi nhận ra rằng mình không cần lo lắng vì Sư phụ đã an bài mọi thứ. Khi tôi học Pháp nhiều và tốt, chính niệm của tôi sẽ mạnh, và tôi sẽ vượt qua được tất cả can nhiễu.

Tôi nhận thức ra rằng nếu buổi sáng không luyện công, thì trong ngày hôm đó, tôi sẽ tìm cớ để không luyện. Vậy thì vào ngày hôm sau, những cái cớ này có thể trở lại và điều đó có thể trở thành một thói quen. Tôi minh bạch rằng nếu một người không luyện công, người đó sẽ không thể chuyển hóa bản thể hay đạt viên mãn được.

Sư phụ giảng:

“Đại Pháp này cần phải vừa tu vừa luyện, ‘tu tại tiên luyện tại hậu’. Không tu tâm tính, chỉ luyện động tác thì không thể tăng công; chỉ tu tâm mà không luyện Đại Viên Mãn Pháp, thì công lực bị [ngăn] trở, và không cách nào cải biến được bản thể.” (Đại Viên Mãn Pháp)

Một buổi sáng, khi thức dậy, tôi cảm thấy đặc biệt kiệt sức và đau nhức. Tôi phát chính niệm và sau đó bắt đầu luyện công. Trong khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi nghe thấy tiếng động của một thân thể bị ngã xuống sàn nhà. Sau đó tôi nhận ra rằng mình đang nằm trên sàn. Tôi tỉnh dậy, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tôi đang ở đâu và tên là gì. Tôi chỉ giữ một niệm rằng mình đang luyện công và vì thế tôi tiếp tục luyện công.

Tôi không bị thương và cảm thấy thân thể rất nhẹ. Tâm tôi trống rỗng và rất tĩnh lặng. Tôi không chút nghi ngờ rằng Sư phụ mỗi thời mỗi khắc đều đang bảo hộ chúng ta. Trạng thái ý thức của tôi trở lại và tôi hoàn thành năm bài công pháp mà không nghĩ gì thêm.

Sau đó tôi học một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Nhưng sau khi học xong, tôi lại bắt đầu thấy mệt và buồn ngủ, nó lại lôi tôi quay lại giường ngủ trước khi đi làm. Can nhiễu này rất mạnh, nhưng việc nhớ mình có một cuộc hẹn đã giúp tôi không thỏa hiệp quay lại ngủ.

Tuy nhiên, cơn mệt mỏi đó áp đảo và tôi nghĩ rằng nếu tôi ngủ thêm, mọi thứ sẽ thay đổi tốt hơn. Áp lực về tinh thần và thể chất đang gia tăng. Tôi bắt đầu đọc Luận Ngữ, nhưng điều đó không có tác dụng. Vì vậy tôi quyết định phát chính niệm. Không lâu sau khi làm vậy, tôi cảm thấy thân thể chấn động. Đồng thời thân thể gập xuống và mỗi bắp thịt đều căng lên. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Khi cố gắng giữ cân bằng vì cơ thể bị căng, tôi đột nhiên cảm thấy một tiếng nổ đinh tai trong đầu và trong thân thể, kèm theo các các sóng xung kích sau vụ nổ. Trong nháy mắt, thân thể tôi đã thẳng trở lại và lấy lại kiểm soát. Toàn bộ thân thể tôi cảm thấy thoải mái. Tư tưởng tôi hoàn toàn thanh tỉnh và bình hòa, tâm tôi tĩnh lặng và hạnh phúc. Sáng hôm đó, tôi cảm thấy mình đã đột phá được giả tướng buồn ngủ và mệt mỏi.

Chính niệm giúp giải thoát

Một ngày, tôi đến một khu công nghiệp quan trọng của một thành phố lớn, gõ cửa từng nơi một để tìm kiếm người cần mua quảng cáo cho các hạng mục truyền thông của các đệ tử Đại Pháp. Trời lạnh và có gió, nhưng tôi không nghĩ nhiều và tiếp tục đi. Tôi biết rằng Sư phụ an bài mọi thứ và Ngài thực sự đã trải sẵn đường cho tôi rồi – tất cả những gì tôi phải làm là bước ra và nói chuyện.

Nhưng sau đó trời bắt đầu mưa. Điều này can nhiễu tôi khiến tôi thở cũng trở nên khó khăn. Trong tâm tôi bắt đầu phàn nàn, cảm thấy nản lòng và bất lực trước khó khăn này. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy giận dữ, bất công và không còn giữ được bình thản nữa. Áp lực trở nên to lớn. Tôi nghĩ mình có thể chịu được lạnh và gió nhưng mưa nhiều quá – Tôi không thể xuất hiện trước các ông chủ của các công ty trong tình trạng ướt sũng được, vì tôi không mang theo ô. Khoảng cách đi bộ xa giữa các công ty mà tôi phải đảm nhận cũng là một vấn đề. Trong đầu tôi, những điều này nghe rất hợp lý và tôi đã sẵn sàng để về nhà.

Không hiểu sao và không biết từ đâu đến, trong tôi xuất hiện sức mạnh và tôi bình tĩnh lại, ngừng nghiêm trọng hóa vấn đề và bắt đầu bước đi trong khi phát chính niệm. Khi mưa bắt đầu làm ướt đẫm áo choàng và quần của tôi, tôi nghĩ: “Nếu mình tiếp tục, trời sẽ tạnh – nó chỉ là một khảo nghiệm khác để xem mình có kiên định hay không thôi.” Tôi bước tới lối ra vào chỗ của khách hàng tiếp theo và đi vào. Tôi đã hoàn thành cuộc gặp và mọi thứ diễn ra suôn sẻ – dường như không ai quan tâm tôi bị ướt.

Khi tôi rời chỗ này, trời chưa tạnh. Tôi lại bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn và quyết tâm về nhà trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Vì vậy tôi lại phát chính niệm. Tôi bình tĩnh và một niệm xuất ra: “Một trận mưa bình thường có thể ngăn cản một học viên Đại Pháp làm những gì phải làm sao?”

Mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng tôi thấy trời tạnh hay chưa không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng duy nhất là làm những gì phải làm. Tôi cảm thấy bình thản trước mọi thứ. Tôi cảm thấy một niềm vui khó tả trong tâm và nhận ra mình may mắn thế nào khi được làm công tác Đại Pháp này.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau. ” (Chuyển Pháp Luân)

Trời tiếp tục mưa cả buổi chiều và tôi liên tục phát chính niệm trong khi bước đi từ công ty này đến công ty khác. Tôi cũng nhẩm các đoạn Pháp và nghe audio bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi chỉ tập trung vào làm tốt công việc của mình. Khi để ý, tôi thấy mình ướt từ đầu đến chân, nhưng sau một cuộc gặp hoặc đi bộ một lúc thì thấy tôi hoàn toàn khô ráo. Mưa không rơi vào mặt hay vào tay tôi – nó chỉ rơi vào quần áo và làm tóc tôi ướt một chút. Sau hai tiếng rưỡi phát chính niệm trong khi đi bộ dưới mưa, tôi hoàn thành các cuộc gặp và trở về nhà để tham gia nhóm học Pháp.

Trong nhóm học Pháp, tâm tôi tĩnh lặng. Trong khi học Pháp, tôi nhận ra rằng mình chấp trước vào giọng đọc, ngữ điệu và cách đọc của bản thân. Tôi cho rằng giọng đọc của mình mạnh mẽ và tốt hơn những người khác. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng những tư tưởng đó không phù hợp với Pháp. Sau khi hướng nội, tôi thấy sự vĩ đại của Đại Pháp và thấy được từ bi chân chính đối với từng đồng tu xuất lai. Tôi nhận thấy nhiều chấp trước như tâm tranh đấu và tâm hiển thị đã bị năng lượng của chỉnh thể giải thể như thế nào.

Tiêu trừ nghiệp tư tưởng trong mâu thuẫn

Sau khi gặp rất nhiều mâu thuẫn với các học viên khác, tôi đã không hướng nội. Tôi dường như luôn tập trung vào lỗi của người khác mà không nhìn vào ưu điểm của họ.

Sư phụ giảng:

“Bản thân chư vị không đặt công phu vào tâm của chư vị, chư vị lại đặt công phu ra bên ngoài, đi tìm khuyết điểm của người khác, chư vị làm sao có thể đề cao được? Người khác đều tốt rồi, chư vị chỉ ra khuyết điểm của người khác rồi, họ tu lên được rồi, còn chư vị vẫn còn ở chỗ đó. Cho nên tôi bảo mọi người, phát sinh bất kể mâu thuẫn gì, khi trong tâm cảm thấy không thoải mái, chư vị hãy tìm nguyên nhân của bản thân, bảo đảm nguyên nhân là xuất ra từ chỗ chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Sư phụ sử dụng mâu thuẫn để giúp chúng ta hướng nội. Nhưng một số tư tưởng cắm rễ quá sâu và mỗi khi mâu thuẫn xuất hiện, rất khó để phát hiện ra chúng. Chúng khiến tôi hướng ngoại và tìm người khác để đổ lỗi. Thậm chí còn tệ hơn khi tôi cảm thấy chán nản lúc đang làm việc. Những tư tưởng như vậy dường như không động chạm đến được và không là chủ đề được đưa ra để chia sẻ. Những tư tưởng đó vốn đã ở trong tâm trí một thời gian dài và định hình suy nghĩ của chúng ta, sau đó những tư tưởng mới sẽ được sinh ra từ những tư tưởng cũ này. Chúng dường như đúng đắn và rất hữu dụng, nhưng căn bản của chúng không gì khác hơn sự ích kỷ. Rất nhiều chấp trước của tôi vì thế mà tiếp tục được duy trì.

Thậm chí sau khi đã nhận ra thông qua học Pháp và đọc những bài chia sẻ kinh nghiệm thì tôi cũng không thể tiêu trừ nghiệp tư tưởng này. Mặc dù biết rằng những tư tưởng đó không phù hợp với Pháp, tôi cũng không thể buông bỏ chúng. Thậm chí chúng còn cố gắng để kiểm soát cảm xúc của tôi và thôi thúc tôi phản ứng dựa trên những quan niệm người thường, và bằng cách đó chấp trước và ham muốn của tôi càng mạnh hơn.

Mặc dù tôi có ý thức nỗ lực buông bỏ chúng, nhưng mức độ của những mâu thuẫn với các đồng tu không hề giảm. Thậm chí một số nghiệp bệnh bắt đầu xuất hiện trên thân thể tôi vì tôi không thể loại bỏ nghiệp tư tưởng này.

Một ngày, khi mở máy tính ra, đột nhiên tôi nghĩ rằng mình phải viết cặn kẽ tất cả về chủng nghiệp tư tưởng dai dẳng này. Vì vậy tôi đã viết: “Những tư tưởng ẩn giấu nhất của tôi là để nói với tôi rằng một ai đó không còn xứng đáng nữa – ai đó đã nói điều gì không chính hoặc hành xử không chính, ai đó khiến tôi không thể tin tưởng, rằng tôi không nên nghe theo họ, rằng những chấp trước của họ quá lớn. Và thực tế là người này thực sự đang giúp tôi nhận ra những thiếu sót của bản thân.”

Sau khi viết ra, những vấn đề này không còn nữa và nghiệp tư tưởng của tôi gần như biến mất. Tôi đã làm cho nó suy yếu đến cực độ. Sau đó, mối quan hệ của tôi với các học viên khác được cải thiện, vì mâu thuẫn nội tâm tôi không còn tồn tại nữa.

Sau khi viết bài chia sẻ này, tôi nhận ra cách tôi có thể lắng nghe người khác mà không mang theo suy nghĩ hay chấp trước đang khuấy động tâm trí mình. Tôi không còn cảm thấy cần phải bổ sung thêm nhận thức của mình khi nói chuyện với người khác để “giúp đỡ” họ nữa và ngừng cố gắng để tìm một câu trả lời thông minh trong khi lắng nghe họ. Vì Sư phụ đã thanh lý nhiều nghiệp tư tưởng cho tôi, nên tôi có thể lắng nghe người khác với tâm tĩnh lặng và học cách nhìn mọi thứ từ góc độ của họ.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Châu Âu năm 2017)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/4/354864.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/10/166006.html

Đăng ngày 22-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share