Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bỉ

[MINH HUỆ 4-10-2017] Kính chào Sư phụ tôn kính, xin chào các đồng tu.

Đôi khi, thật khó để giữ cho tâm thái bình ổn và không bị can nhiễu trước các nhân tố tiêu cực, những thứ ép nhập vào đầu tôi rằng chẳng có việc gì là được hoàn thành cả. Nó nói rằng mọi nỗ lực cứu người của tôi không có tác dụng và thật khó để tiếp cận mọi người. Trên thực tế, việc cố gắng cứu nhiều người hơn nữa trên một quy mô lớn khiến tôi cảm thấy rằng mình sẽ không thể hoàn thành được sứ mệnh của mình. Đó không phải là một trạng thái đúng đắn bởi vì nó khiến tôi thụ động khi làm các việc.

Tu luyện mà không truy cầu bất kể điều gì thì mới có được kết quả tốt nhất. Tuy nhiên, bởi vì có những ý niệm phụ diện này, những thứ tiêu cực cũng sẽ có cơ hội tiến nhập vào trường không gian của tôi. Sau một thời gian, nó có thể khiến tôi cảm thấy hoài nghi về chính bản thân mình và một câu hỏi xuất hiện trong tâm trí tôi: “Liệu việc tu luyện của mình có đi đúng hướng chăng? Làm thế nào để xác định được rằng những gì mình đang làm là đúng?”

Tôi đã đọc nhiều câu chuyện chia sẻ về các đồng tu, những người mà đã tu luyện tinh tấn và cũng rất tích cực nhưng lại vẫn qua đời vì nhiều chấp trước chưa được tu bỏ. Những chấp trước này không thể bị phát hiện bởi ai khác và thậm chí chính bản thân người đó cũng không ý thức tới. Vậy làm thế nào để có thể biết được những việc chúng ta làm là đúng đây?

Việc thiếu quyết tâm tu luyện tinh tấn như thuở ban đầu sẽ làm nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực và khiến tôi nghi hoặc. Chúng cứ phản ánh vào đầu tôi những suy nghĩ rằng tốt hơn mình nên chậm lại và sống một cuộc sống trọn vẹn trong thế giới trần tục này, luyện công ít đi và hãy làm bất cứ điều gì khác vui vẻ. Đó là kết quả của những nhân tố tiêu cực đã tiến nhập vào đầu tôi, khiến tôi sinh ra những hoài nghi vào thời điểm nào đó trong quá trình tu luyện. Khi gặp những loại tư tưởng này, tôi dần ý thức được chúng và biết rằng chủ ý thức của mình phải thanh tỉnh và nhận ra được những vấn đề này.

Việc thanh lý những nhân tố tiêu cực trong năm phút đầu tiên khi phát chính niệm sẽ rất hữu ích và có tác dụng lớn. Sau một lúc, những suy nghĩ phụ diện trong trường không gian của tôi tan biến và đồng thời tôi trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn về bản thân và về tu luyện của mình. Tôi ngộ ra rằng đó chính là những điều Sư phụ đã dạy chúng ta trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng chúng ta sẽ được khảo nghiệm nhiều lần để xem liệu chúng ta có kiên định tu luyện hay không.

Sư phụ đã giảng:

“Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không. (“ Tâm nhất định phải chính” – Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Hiện tại tôi ý thức được rằng đó chính là một phần trong tu luyện của mình. Tôi cần đề cao tâm tính của mình để những vật chất xấu có thể được loại bỏ và tầng thứ của tôi có thể đề cao lên.

Tâm từ bi chân chính

Trong môi trường phức tạp của người thường, tôi thấy rằng bản thân mình không phải thời thời khắc khắc có thể hành xử theo tiêu chuẩn của một người tu luyện.

Không phải lúc nào tôi cũng giữ được tâm từ bi đối với tất cả chúng sinh cũng như với các đồng tu. Điều này đã trở thành chướng ngại cho việc đề cao trong tu luyện của tôi bởi vì nó tạo ra những suy nghĩ tiêu cực về người khác và về bản thân mình. Do đó, phát chính niệm thanh trừ những suy nghĩ tiêu cực sẽ giúp bảo trì được tâm từ bi đối với các đồng tu và tất cả chúng sinh. Tôi đã nhiều lần cố gắng tạo cho mình một thói quen lưu giữ tâm từ bi, hy vọng có thể luôn bảo trì được trạng thái này. Tuy nhiên, tôi dần ý thức một cách rất rõ ràng rằng thật khó để có thể bảo trì bản thân trong trạng thái đó. Tôi thường quên mất tâm từ bi, đặc biệt khi sống trong thế giới mê mờ này.

Tôi cũng biết rằng đó chính là do tầng thứ của tôi chưa đạt đến cảnh giới thuần tịnh của một người tu luyện tinh tấn và kiên định và tôi nên chú trọng vào việc tu luyện tâm tính của mình. Bước vào trạng thái định sâu khi thiền định không phải là vấn đề nhưng không phải lúc nào tôi cũng có được sự từ bi đáng có.

Khi luyện bài công pháp thứ năm, các chấp trước của học viên khác đã xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi không thể hiểu tại sao người học viên đó lại hành động như vậy. Ngay sau khi có suy nghĩ như vậy, tôi lập tức ý thức được rằng điều này là không đúng và rằng tôi không nên có bất kỳ một suy nghĩ tiêu cực nào trong đầu, mà thay vào đó là vô vi.

Thế là một đứa bé đang khóc xuất hiện, đó là một cậu bé khoảng 10 tuổi trông rất thuần khiết. Tôi muốn giúp đỡ cậu bé và đã tiến gần cậu hơn một chút. Khi nhìn cậu bé, tôi có thể cảm nhận được mọi điều mà cậu bé đang suy nghĩ và cậu bé cũng biết tư tưởng của tôi.

Khi đó, tôi biết rằng cậu bé đã khóc vì những chấp trước của chính người học viên mà tôi đã nghĩ đến. Cậu không khiển trách vị đồng tu kia mà thay vào đó là cảm giác bất lực vì không thể tìm được cách nào để giúp đồng tu ấy loại bỏ những chấp trước.

Nhìn sâu hơn vào nội tâm của cậu bé, tôi nhận thấy rằng cậu bé thậm chí còn khóc cho tôi, vì tôi đã suy nghĩ tiêu cực về người học viên này. Cậu bé đã cho tôi thấy rằng điều đó đang tạo ra nhiều nghiệp lực và khó nạn cho tu luyện của chính tôi cũng như đối với cả chỉnh thể. Cậu thấy rằng tâm tôi không từ bi mà là một sự oán trách và đó chính là nguyên nhân khiến cậu bé khóc.

Tôi cũng có thể thấy được rằng cậu bé cảm thấy vô cùng khó chịu và lo lắng vì không thể giúp chúng tôi và cậu thực sự lo lắng cho tôi. Chứng kiến sự thuần tịnh của cậu bé khiến tôi cảm thấy xấu hổ và nước mắt tôi rơi lã chã trên mặt. Khoảng cách tu luyện của tôi và trạng thái của cậu bé rất lớn. Cậu bé không làm gì cho tôi hay người học viên kia, mà cậu ấy chỉ lo lắng cho cả hai chúng tôi và muốn giúp chúng tôi buông bỏ chấp trước của mình.

Tâm từ bi mà cậu bé đã biểu hiện là một điều mà tôi chưa từng trải qua. Thật khó đạt được trạng thái đó trong không gian nhân loại này nhưng tôi phải cố gắng hết sức. Ít nhất tôi phải dụng tâm tha thứ cho hết thảy mọi người, mọi việc và từ trong tâm có thể cảm ơn khi bị đối xử bất công.

Để đề cao trong tu luyện, tôi cần có tâm từ bi thay vì phàn nàn khi nhìn thấy những chấp trước hay điều gì khác không đúng. Tội nên cố gắng tìm biện pháp trợ giúp những người khác hoặc để họ nhận ra vấn đề của mình. Đó mới là từ bi chân chính với người khác.

Cứu nhiều chúng sinh hơn nữa

Bởi vì thời gian trôi qua rất nhanh nên tôi thường nghĩ tới các biện pháp để có thể tiếp xúc được với nhiều người hơn nữa. Với tôi mà nói, việc tham gia diễu hành dường như là một biện pháp tốt để khiến nhiều người có thể hiểu được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Do vậy, tôi đã liên hệ với người tổ chức của một lễ diễu hành thường niên của một thị trấn gần đó mà chúng tôi đã từng tham gia cách đây 5 năm.

Người tổ chức rất vui khi Đoàn nhạc Tian Guo lại tham gia trong cuộc diễu hành năm nay. Khi gặp anh, tôi thấy anh vẫn giữ ba bông hoa sen từ năm năm trước và treo chúng trên tường.

Tổ chức một cuộc diễu hành thực sự không hề dễ dàng bởi vì trước đó một tháng rưỡi chúng tôi còn phải chuẩn bị cho Đoàn Nghệ thuật Shen Yun tới biểu diễn. Hơn nữa, tôi muốn dựng một thuyền hoa sen với một số học viên luyện bài công pháp thứ năm trên đó. Trong buổi diễu hành cách đây năm năm, chúng tôi đã kéo một toa xe nhỏ và chỉ có một học viên ngồi đả tọa trên đó. Năm nay, tôi muốn nó phải đẹp hơn nữa.

Ngay từ đầu, vợ tôi đã không thích ý tưởng này bởi vì điều đó có nghĩa là tôi sẽ làm thuyền hoa ngay trên chính chiếc xe ô tô mà chúng tôi vừa mới mua. Cô ấy lo rằng chúng tôi sẽ làm hỏng nó nhưng tôi hứa chúng tôi sẽ rất cẩn thận. Kỳ thực, việc tạo một chiếc thuyền hoa đối với tôi mà nói là quá mới mẻ và tôi không muốn chiếm dụng thời gian của các học viên khác bởi vì họ cũng cần tập trung chuẩn bị cho Shen Yun, bởi vậy tôi đã bắt đầu công việc đó một mình.

Bởi vì cần phải tập trung nỗ lực quảng bá Shen Yun nên việc chuẩn bị cho thuyền hoa sen đã phải hoãn lại. Sau các buổi biểu diễn của Shen Yun, những công việc cần làm đã dần trở nên rõ ràng hơn. Cũng có nhiều công việc khác nữa chẳng hạn như thu xếp khách sạn và đồ ăn uống cho đoàn diễu hành. Chúng tôi cần các học viên khác tham gia. Khi thời hạn đến gần, tôi trở nên lo lắng hơn. Nỗi lo lắng đã lên tới cực điểm, vượt quá khả năng nhẫn chịu của tôi và trạng thái của tôi không còn ổn định nữa. Có những lúc tôi ước gì mình chưa bao giờ triển khai công việc tạo dựng chiếc thuyền hoa này.

Điều này cũng cho thấy rõ tầng thứ tâm tính của tôi. Tôi rất áy náy vì có những lúc có chút nghiêm khắc, thiếu thiện ý với các đồng tu khác và thậm chí là với cả người thường. Tôi hy vọng họ có thể tha thứ cho tôi. Trong quãng thời gian khó khăn này, tôi đã mơ thấy một con tàu khổng lồ đang đợi ở một nơi rất gần chúng tôi. Nó lớn đến mức tôi không thể nhìn rõ đầu đuôi hay là đỉnh của nó. Nó không ở trên mặt nước mà là ở trên mặt đất. Tôi cùng với gia đình và rất nhiều rất nhiều học viên khác, đang cố gắng thuyết phục tất cả những người chúng tôi gặp để họ tin tưởng Đại Pháp. Chúng tôi cố gắng thuyết phục họ lên con thuyền này để họ có thể được đắc cứu. Các học viên rất gấp gáp, nhiều người đã có chỗ cho mình. Tất cả chúng tôi đều biết rằng không còn nhiều thời gian nữa và một khi con tàu bắt đầu khởi hành thì cơ hội cứu người ở khu vực đó sẽ không còn. Cũng không có một cơ hội thứ hai. Đối với mỗi người mà tôi có thể thuyết phục, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và ấm áp.

Tôi tin rằng giấc mơ này đã khích lệ tôi tiếp tục công việc của mình và không được chậm trễ nữa. Vẫn còn quá nhiều người xung quanh chưa biết chân tướng.

Nhớ lại tất cả những khó khăn của mình, kỳ thực tôi nghĩ rằng chúng đều được an bài để khảo nghiệm tâm tính và sự kiên định của tôi.

Tôi đã thấy những thiếu sót của mình khi đối mặt với những tình huống khó khăn hay khi tôi không giữ vững tâm tính. Tất cả chúng đều do những chấp trước của tôi đưa đến. Tu luyện mà không có khó khăn thì không phải là tu luyện. Tôi cố gắng đạt được và duy trì trạng thái hòa ái từ bi khi gặp khó khăn.

Cuộc diễu hành đã diễn ra rất tốt. Trông thấy những gương mặt hạnh phúc và tiếng vỗ tay của mọi người khi họ nhìn thấy các học viên đang nỗ lực giúp họ biết về Pháp Luân Đại Pháp thì những khó khăn và những vấn đề mà tôi gặp phải đã biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại.

(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội Châu Âu 2017)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/4/354866.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/6/165954.html

Đăng ngày 14-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share