Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-6-2017] Tôi sống ở vùng nông thôn. Do học không tốt ở trường trung học nên tôi không thể thi đỗ vào đại học. Năm 18 tuổi, tôi được chẩn đoán mắc bệnh viêm khớp dạng thấp. Các bác sỹ tư vấn đã nói với tôi rằng căn bệnh này không thể chữa được. Cách điều trị duy nhất là ngăn chặn để không cho nó tiến triển xấu đi. Khi căn bệnh này tiến triển tệ hơn, tứ chi sẽ có thể bị biến dạng và dẫn đến mắc bệnh tim, cuối cùng là có thể bị liệt.

Người nhà tôi vốn đã rất thất vọng trước kết quả học tập tồi tệ của tôi. Thêm bệnh tật này của tôi lại càng là một cú sốc nữa đối với họ.

Tôi không bao giờ tin vào sự tồn tại của Thần Phật, tôi chỉ tin vào chính mình. Nhưng bây giờ, tôi đã phải cúi đầu trước số phận của mình. Những gì tôi đã học ở trường không thể lý giải hay giúp gì cho tôi trước những gì tôi đang phải trải qua. Khoa học mà chúng ta vẫn được dạy để tin tưởng vào nó cũng không thể chữa lành bệnh cho tôi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nghĩ đến Thần Phật. Tôi tự hỏi liệu có vị Thần nào phụ trách, hay thậm chí là tồn tại hoặc có thể cứu giúp tôi không. Tôi bắt đầu viếng thăm đền chùa và đọc sách về đoán số mệnh cũng như những cuốn sách về văn hóa Trung Hoa truyền thống. Tôi không muốn thừa nhận một điều rằng những gì tôi đã học ở trường không thể giúp tôi lý giải những khúc mắc của tôi về cuộc sống. Đồng thời tôi cũng tò mò về một khái niệm hoàn toàn mới về Thần thánh.

Một năm trôi qua và tôi tiếp tục nghiên cứu bất cứ thứ gì tôi có thể tìm được về thế giới bên kia. Tôi đã khám phá ra rất nhiều thông tin về những đợt động đất. Tôi đã bị thuyết phục rằng những vị Thần thực sự có tồn tại và con người bị ràng buộc bởi số mệnh. Tôi đã cầu nguyện để được cứu rỗi.

Vào tháng 10 năm 1995, ngày mà tôi sẽ không thể nào quên, tôi đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp.

Chiều hôm đó, tôi đến cửa hàng sách mà tôi thường ghé thăm và bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách về đoán số mệnh. Đột nhiên, tôi đi lướt qua một quyển sách khác. Tôi đã nhìn thấy biểu tượng của hình chữ Vạn cổ. Tôi chợt nghĩ: “Chẳng phải đó chính là biểu tượng cho Phật gia sao?” Khi tôi nhớ đến Thái cực của Đạo gia, tôi tự hỏi không biết cuốn sách này viết về điều gì. Khi tôi cầm cuốn sách lên và mở trang đầu tiên ra, như thể có một luồng điện chạy dọc cơ thể tôi. Khi tôi đọc sách, tôi nghĩ rằng cuốn sách này được viết rất hay. Tôi đã đề nghị chủ cửa hàng giữ cuốn sách cho tôi để tôi chạy về nhà lấy tiền mua.

Tôi đã bắt đầu đọc cuốn sách tuyệt vời này, cuốn Chuyển Pháp Luân, và trong ba ngày, căn bệnh viêm khớp dạng thấp của tôi đã biến mất!

Đó đúng là một phép màu! Bất cứ khi nào tôi ngồi xuống, tôi cảm thấy nhẹ bẫng như thể tôi đang trôi nổi. Những hiện tượng mà Sư phụ Lý, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã nói trong cuốn sách là đúng và cơ thể tôi đã được tịnh hóa.

Do những trải nghiệm cá nhân trước đây của tôi, nên tôi không có chút ngờ vực nào về Đại Pháp khi cuộc bức hại bắt đầu. Chẳng phải là huyền diệu khi tôi đã trở nên khỏe mạnh sao? Những điều mà chính quyền Trung Cộng đã nói về Đại Pháp toàn là những lời dối trá để lừa dối người dân.

Đại Pháp đã cứu sống tôi và đó là sự thật. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ về những gì Ngài đã làm cho tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/29/350125.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/19/164701.html

Đăng ngày 30-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share