Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-7-2017] Sau khi chính quyền hứa hẹn sẽ giải quyết tất cả những khiếu nại theo quy định của pháp luật, tôi đã sử dụng tên thật của mình để đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vì đã phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Công và các học viên.

Vượt qua những đe dọa của chính quyền

Không lâu sau khi tôi đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, nhân viên chính quyền thị trấn đã đến gặp tôi và hỏi: “Bà có gửi gì tới Viện Kiểm sát Tối cao không?” Tôi trả lời: “Tôi đã nộp đơn kiện Giang Trạch Dân, ông ta là người dàn dựng vụ tự thiêu giả mạo ở Quảng trường Thiên An Môn nhằm kích động thù hận của người dân Trung Quốc đối với Pháp Luân Công.” Khi đó, ông ta đã ngắt lời tôi và hỏi: “Làm sao mà bà biết được điều đó?”

Tôi đáp lại bằng cách kể cho ông ta toàn bộ sự thật đằng sau vụ tự thiêu giả mạo tại Quảng trường Thiên An Môn; bắt đầu bằng chi tiết về chai nhựa Sprite đựng xăng và mái tóc không bị cháy của Vương Tiến Đông, rồi đến khả năng nói chuyện và ca hát của cô bé Lưu Tư Ảnh ngay sau khi cháu phẫu thuật cắt khí quản, cho đến việc một tổ chức quốc tế đã phân tích và xác nhận rằng video vụ tự thiêu này là một hành vi lừa dối có chủ ý.

Tôi tiếp tục nói: “Trong 20 năm kể từ khi Giang lên nắm quyền, chuẩn mực đạo đức của đất nước đã xuống dốc một cách nhanh chóng.” Ông ta đã yên lặng lắng nghe và rời đi sau khi nghe những gì tôi nói.

Chính quyền thị trấn sau đó đã tiếp cận người con trai lớn của tôi và đe dọa: “Nếu mẹ cậu vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công thì em trai cậu có lẽ sẽ không còn việc làm nữa đâu.” Họ cũng yêu cầu con trai lớn của tôi đưa tôi đến trình diện tại chính quyền thị trấn.

Người con trai thứ đã nói với tôi: “Mẹ, miễn là mẹ có thể giữ được sức khỏe tốt thì mẹ nên tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Con có thể sống được ngay cả khi con chỉ làm việc như một công nhân bình thường. Con biết mẹ đúng. Nếu mẹ ngừng tu luyện Pháp Luân Công và sức khỏe của mẹ suy sụp, nó sẽ không tốt cho mẹ. Mẹ không phải lo lắng cho con.” Khi nghe những lời này của con trai, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi con trai có được chính niệm, sẵn lòng ủng hộ các đệ tử Đại Pháp và phản đối sự tà ác.

Giảng chân tướng cho chính quyền thị trấn

Sáng hôm sau, sau khi thắp hương cầu xin Sư phụ gia trì, tôi đã một mình đi tới chính quyền địa phương, vừa đi vừa phát chính niệm trên suốt đường đi. Khi tới nơi, cơ quan vẫn chưa mở cửa, bởi vậy tôi đã tiếp tục phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì một lần nữa. Một lúc sau có người đến hỏi tôi: “Bác đang tìm ai?” Tôi nói với anh ta tên của mình và nói rằng tôi muốn nói chuyện với vị bí thư huyện. Anh ta nói: “Vậy thì đi theo tôi.”

Tôi theo anh ta lên tầng trên. Sau đó anh ta gọi bảy hoặc tám người tới và đề nghị tôi cùng đi với họ đến phòng họp. Họ khóa cửa lại và bầu không khí trở nên căng thẳng. Anh ta có vẻ tức giận khi anh ta hỏi lại tên tôi. Sau đó anh ta hỏi: “Có người nói rằng bà tu luyện Pháp Luân Công đúng không?” Tôi trả lời: “Đúng, tôi tu luyện Pháp Luân Công.”

Lúc này, tôi không sợ hãi mà chính niệm rất đầy đủ. Tôi đã quyết định không cho phép họ nói bất kỳ lời nói tà ác nào. Đây là một tình huống mà một đệ tử Đại Pháp cần giảng rõ chân tướng. Tất cả mọi người trong căn phòng này cần được nghe chân tướng rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi cảm nhận được Sư phụ đang ở bên tôi.

Tôi nói một cách hòa nhã: “Trước đây tôi rất ốm yếu. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công thì có lẽ tôi đã qua đời rồi, và chúng ta đã không gặp mặt nhau ở đây hôm nay.” Tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào tôi một cách lặng lẽ. Sau đó tôi nói tiếp: “Bố mẹ tôi đã cho tôi thân thể vật chất này nhưng chính là Sư phụ của tôi đã cho tôi một cuộc sống thứ hai, một cuộc sống rất lành mạnh! Tôi từng bị hẹp van hai lá, đó là một bệnh tim nghiêm trọng. Đôi khi, tim tôi đập vài lần liên tiếp rồi dừng lại. Sau đó, tôi đổ mồ hôi bất thường và mất ý thức. Điều này đã xảy ra nhiều lần.“

“Tôi cũng bị viêm cầu thận, và bệnh này có thể dẫn đến chứng ure huyết. Tôi còn bị sỏi thận và tiểu ra máu. Tôi cũng bị viêm khớp dạng thấp và không thể chạm vào nước lạnh vào mùa đông cũng như mùa hè. Tôi cũng bị teo não, sỏi mật và các bệnh khác nữa. Tôi đã uống nhiều loại thuốc ở nhà để chữa trị những căn bệnh đó. Tôi đã đến nhiều bệnh viện lớn. Các anh có thể tới bệnh viện thị trấn để hỏi về hồ sơ bệnh án của tôi. Các bác sỹ Trung y truyền thống và bác sỹ Tây y thông thường đều biết rằng tất cả những bệnh trên đều có thể là dấu chấm hết cho cuộc đời tôi. Tôi đã đau khổ và chỉ nằm đó chờ chết.”

Họ đều im lặng lắng nghe. Tôi tiếp tục: “Năm 1998, một người phụ nữ đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Tôi nghe nói rằng Pháp Luân Công giúp cải thiện sức khỏe một cách kỳ diệu. Người phụ nữ đó đã mang cho tôi một bộ băng giảng Pháp của Sư phụ và hướng dẫn tôi các bài tập Pháp Luân Công. Sau ba ngày tập luyện, tôi đã giảm được 1/3 lượng thuốc mà tôi phải sử dụng. Sau mười ngày, tôi chỉ còn uống một nửa số thuốc mà hàng ngày tôi phải uống. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, sức khỏe của tôi được cải thiện mỗi ngày. Tôi đã ngừng uống tất cả các loại thuốc sau hai tuần tôi bắt đầu tu luyện. Hai tháng sau, tôi cảm thấy như mình thực sự vô bệnh. Tôi đã có thể ăn, ngủ và đi bộ một cách dễ dàng và có thể làm việc cả ngày mà không cảm thấy mệt mỏi. Tôi có thể vác một chiếc túi nặng hơn 34 kg và có thể giặt quần áo, rửa bát bằng nước lạnh trong thời tiết mùa đông buốt giá. Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Công, Ngài đã không yêu cầu tôi phải bỏ ra dù chỉ một xu, mà trái lại, đã ban cho tôi một sức khỏe tốt như vậy. Khi sức khỏe của tôi tốt hơn, tôi có thể giúp đỡ người thân và hàng xóm của mình. Các anh có thể hỏi họ để kiểm chứng điều tôi nói.”

Sau khi nói xong, tôi thấy họ trở nên thoải mái hơn. Tuy vậy, vị bí thư vẫn yêu cầu tôi ký một văn bản. Tôi nói với ông ta: “Sư phụ là người đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ không sống được lâu cho lắm. Sự phụ đã cứu tôi và dạy tôi trở thành một người tốt bằng cách hành xử theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Một người Sư phụ và một môn tu luyện tốt như thế, tôi không thể làm trái với lương tâm mà nói rằng không tốt. Tôi sẽ không ký vào biên bản này!”

Thấy sự kiên định của tôi, vị bí thư nói: “Vậy được rồi. Bây giờ thì bà có thể về nhà.” Sau khi về nhà, tôi đã suy nghĩ về toàn bộ quá trình đó. Tôi nghĩ: “Tôi thực sự thành tâm muốn nói chân tướng cho họ, bởi vậy, Sư phụ đã cho phép tôi thực hiện điều đó một cách suôn sẻ. Sư phụ đã an bàn cho tôi cơ hội giảng chân tướng cho chính quyền thị trấn! Thực ra, Sư phụ luôn ở bên bảo hộ và gia trì cho tôi.”

Kể từ đó, tôi và các con trai không bao giờ bị chính quyền sách nhiễu nữa, và tôi có thể làm tốt ba việc. Một điều mà tôi muốn nói chính là tôi đã ngoài sáu mươi tuổi và không được học hành. Tôi chỉ có tâm mong muốn học Pháp, vì vậy tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Hiện giờ, tôi không chỉ đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân, mà còn có thể đọc được tất cả các Kinh văn của Sư phụ; chỉ trừ một số ít chữ, còn lại thì tôi đều đã có thể đọc được.

Tôi không có kỹ năng đặc biệt hay được học hành đến nơi đến chốn, tôi chỉ có một tâm duy nhất tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, và lòng cảm ân vô hạn đối với Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2017/7/16/351160.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/12/165003.html

Đăng ngày 8-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share