Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-8-2017] Tôi năm nay 63 tuổi, sống ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Tôi từng giảng chân tướng bằng cách dùng thiết bị gọi điện tự động phát các đoạn thu âm giảng chân tướng, nhưng khi kiểm tra lịch sử mà hệ thống ghi lại, tôi phát hiện ra có rất nhiều người muốn nói chuyện và liên tục hỏi: “Bạn có nghe thấy tôi nói không?” Nhưng khi họ phát hiện ra nó chỉ là một cuộc gọi tự động, họ đã gác máy. Tôi hối tiếc vì mình đã không ở đó để nói chuyện với họ và cảm thấy không thoải mái khi bỏ lỡ cơ hội cứu họ.
Tôi nhận ra mình nên nói chuyện trực tiếp với mọi người qua điện thoại; những học viên khác cũng động viên tôi làm việc này. Nhưng có rất nhiều suy nghĩ nổi lên trong đầu tôi, như tôi không thể dùng điện thoại vì người khác có thể nhận ra giọng thật của tôi. Vì thế mà tôi đã không thử.
Sư phụ giảng:
“Đại Pháp đồ thị chúng sinh đắc cứu đích duy nhất hy vọng”
(Hy vọng duy nhất, Hồng Ngâm III)
Tạm diễn nghĩa:
“Đồ [đệ] Đại Pháp là hy vọng duy nhất được cứu cho chúng sinh”
Khi xét lại bản thân, tôi thấy mình thật ích kỷ. Sao tôi có thể cứu người như thế này được? Tôi quyết định vượt qua chướng ngại. Sau khi được nhiều học viên khác giải thích cách làm, tôi bắt đầu giảng chân tướng qua điện thoại di động của mình.
Lúc đầu tôi rất lo lắng, ngay khi người kia trả lời điện thoại, tôi đã không thể thở được. Tôi quên mất điều mà mình đã chuẩn bị để nói với họ và chỉ bắt đầu nói chuyện. Người đó đã không đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Sau khi gác máy, tôi không lập tức gọi cú điện thoại tiếp theo và cố gắng bình tâm lại, tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm và trí huệ cho mình. Sau đó tôi gọi cuộc thứ hai và thứ ba. Dần dần, tôi thấy thoải mái hơn. Trong ba giờ đồng hồ ngày đầu tiên, tôi đã khuyên được sáu người thoái Đảng và các tổ chức liên đới. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình!
Nói chuyện với mọi người cũng là cơ hội cho chúng ta đề cao. Bây giờ tôi đã có thể nói chuyện được với người lạ như thể tôi đã quen họ từ rất lâu rồi. Vì tôi chân thành mong được cứu họ, họ có thể cảm nhận được rằng tôi đang muốn điều tốt nhất cho họ.
Tôi đã nói chuyện với rất nhiều kiểu người khác nhau. Một số người đã cảm ơn tôi sau khi minh bạch chân tướng và thoái Đảng, một số khác thì lăng mạ hoặc đe dọa tố cáo tôi. Tôi không bị dao động vì biết họ đã bị ĐCSTQ lừa dối nên mới hành xử như vậy.
Một ngày kia, có một người đàn ông trung niên nghe máy. Sau khi nghe hết những điều tôi nói, ông hỏi: “Tại sao bà lại quan tâm đến người khác?”
Tôi đáp: “Này ông, nếu chúng ta đang cùng đi trên đường và tôi biết phía trước chúng ta có một cái bẫy, nhưng ông không thể nhìn thấy nó, vậy liệu tôi có nên cho ông biết về nó hay không?“
Ông đáp: “Dĩ nhiên là tôi sẽ muốn bà bảo cho tôi biết!”
Tôi đáp: “Đó là điều tôi đang làm. Giống như cảnh báo cho ông biết để ông tránh khỏi cái bẫy mà ông sắp rơi vào, tôi khuyên ông thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó, để ông sẽ không bị liên lụy khi những người có liên đới với Đảng phải đền tội.”
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau khoảng hơn 30 phút nữa. Sau đó ông ấy đã đồng ý thoái Đảng và liên tục nói cảm ơn tôi.
Qua kinh nghiệm này, tôi cảm thấy khi chúng ta sử dụng cuộc gọi tự động nhưng không nói chuyện và trả lời các câu hỏi của họ, họ có thể mất cơ hội được cứu. Chúng ta phải làm tốt và cứu nhiều người hơn nữa trong thời gian hữu hạn còn lại này!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/17/349465.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/1/165247.html
Đăng ngày 19-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.