Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-4-2017 ] Tôi đã từng rất tinh tấn trong việc giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp tại nơi làm việc và cho hàng xóm, do vậy rất nhiều người đã hiểu được chân tướng về Đại Pháp từ tôi.

Sau đó tôi bắt đầu buông lơi. Một buổi tối tôi đã xem một bộ phim. Ban đầu tôi rất hào hứng nhưng sau đó tôi cảm thấy vô cùng ăn năn và không thể đọc Pháp, cảm thấy mình không thể đối diện với Sư phụ. Tâm trí tôi chứa đầy các cảnh trong phim. Tôi quyết định đi ngủ, hy vọng sẽ làm tốt hơn vào ngày hôm sau.

Ngày hôm sau tôi không thể thức dậy để luyện công hay phát chính niệm. Sau đó tôi cũng không nói với bất kỳ ai về Đại Pháp trên đường đến sở làm. Vì tôi không học Pháp hay phát chính niệm, tôi lo rằng mình sẽ thiếu uy lực của Pháp khi giảng chân tướng. Tôi hy vọng rằng mọi chuyện sẽ thay đổi sau khi đọc Pháp vào tối hôm đó.

Thay vì tự mình đứng dậy sau khi trượt ngã, tôi thấy chán nản bởi vì tôi không thể buông bỏ được chấp trước của mình và làm ba việc vào ngày hôm đó. Tôi tự hỏi: “Làm sao mình có thể đối diện với Sư phụ đây?” Để gạt bỏ cảm giác tội lỗi sang một bên, tôi xem nhiều phim hơn và mải miết với Wechat, một ứng dụng truyền thông xã hội của Trung Quốc gần giống với Facebook.

Cảm giác tội lỗi

Qua việc đọc Pháp, tôi biết rằng nhiều học viên đều phạm sai lầm trong tu luyện và đó cũng không phải là vấn đề gì lớn miễn là chúng ta biết sửa chữa sai lầm.

Trạng thái tiêu trầm sẽ chỉ khiến tà ác hả hê còn Sư phụ thì đau lòng nhưng tôi không thể vượt qua được cái cảm giác chán nản đó. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể tinh tấn trong một hoặc hai ngày sau đó lại phải vượt qua cái cảm giác chán nản vì đã dành quá nhiều thời gian cho Wechat.

Trong khi tiếp tục oán trách bản thân, một đêm khác lại trôi qua một cách lãng phí và tôi lại tiếp tục xem phim. Sau đó, kết quả là tôi đã bị mất kiểm soát bản thân.

Nó càng trở nên khó khăn hơn để có thể tinh tấn mặc dù Sư Phụ đã giảng rằng thời gian là rất hữu hạn. Tôi cảm thấy rất lo lắng, ăn năn và không ngừng oán trách bản thân mình.

Sư phụ giảng rằng mỗi học viên đều đối ứng với một thiên thể khổng lồ. Trong khi các đồng tu đang thực thi rất tốt, tôi lại lãng phí rất nhiều thời gian. Làm sao tôi có thể chính lại thiên thể của mình đây? Các đồng tu đã cứu được rất nhiều chúng sinh còn tôi lại buông lơi trong một thời gian dài. Làm sao tôi có thể hoàn thành thệ ước mà mình đã lập trong lịch sử.

Sư phụ giảng:

“Hôm nay vị ấy không làm tốt, cựu thế lực các ngươi chẳng phải vẫn đang bức hại sao? [Thế thì] ta để vị ấy ngày mai làm lại, nhất định để vị ấy làm được tốt!” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi đọc lời giảng trên và nhận ra rằng Sư Phụ đã giảng về điều này vào năm 2003 nhưng giờ đã là năm 2017. Ngay cả khi bây giờ tôi thực thi tốt, tôi sẽ phải mất bao nhiêu thời gian để có thể vãn hồi được những sai lầm của mình đây?

Thay vì tự mình đứng dậy, tôi đã nghĩ về việc mình đã được nghe Đạo nhưng nếu tôi không thể đạt viên mãn, tôi sẽ không thể có bất kỳ một cơ hội tu luyện nào khác nữa. Tôi cảm thấy vô vọng vì tôi là người phải chịu trách nhiệm.

Tôi cảm thấy vô cùng hối hận nhưng tôi không muốn từ bỏ tu luyện. Sư phụ đã giảng mọi thứ rất rõ ràng. Tôi không thể sống một cuộc sống của người thường, tranh đấu vì danh vọng và tiền tài. Tôi thà chết nếu tôi phải sống như vậy. Việc này tiếp diễn trong khoảng hai năm.

Thiếu sự hiểu biết tốt về Pháp

Gần đây, tôi đã có một cuộc thảo luận với một đồng tu, điều này đã giúp tôi nhận ra rằng lý do khiến tôi bị tiêu trầm là do tôi không nhận thức Pháp tốt.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng cựu vũ trụ trải qua quá trình thành, trụ, hoại, diệt. Khi đến thời điểm hủy diệt, cựu vũ trụ không thể tự cứu lấy mình vì vậy nó sẽ chuyển từ xấu thành xấu hơn nữa và cuối cùng sẽ bị huỷ diệt.

Tuy nhiên, trong vũ trụ tương lai, Đại Pháp sẽ viên dung và tái tạo lại những sinh mệnh bị suy thoái. Tức là, ngay cả trong vũ trụ mới, sinh mệnh không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Bởi vì chúng ta tu luyện trong thế giới con người, việc mắc lỗi là không thể tránh khỏi.

Một người không thể hình dung ra là chúng ta xấu xa như thế nào trước khi chúng ta bắt đầu tu luyện dưới sự chỉ đạo của Đại Pháp và trở nên tốt hơn. Trong quá trình chứng thực Pháp, người ta sẽ phạm phải sai lầm. Không thể tránh khỏi được mọi lỗi lầm. Quá trình chứng thực Pháp chính là quá trình trượt ngã và đứng dậy với sự trợ giúp của Đại Pháp và chuyển sang một cuộc sống tốt đẹp hơn dưới sự chỉ đạo của Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Cần cho phép người ta mắc lỗi, cần cho phép họ sửa sai, đó chính là chỗ vĩ đại của Pháp chúng ta.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc 2004”

Vì vậy, cho dù là lỗi lớn hay lỗi nhỏ, tôi đều không nên cảm thấy chán nản. Sai lầm là không thể tránh khỏi trong tu luyện và chúng ta không nên nghĩ rằng một lỗi nào đó là không thể tha thứ được.

Sư phụ giảng:

“Phật Pháp vô biên nghĩa là gì? Ông có thật là nhiều biện pháp, thật là nhiều cách châm chước tình huống của mỗi người mà độ nhân.” (Giảng Pháp tại buổi gặp mặt ở NewYork,“ trong Giảng Pháp tại Pháp hội Mỹ Quốc)

Điều quan trọng là chúng ta không nên bỏ cuộc. Thật vô ích khi nghĩ xem liệu chúng ta còn đủ thời gian hay không.

Ngăn chặn những niệm đầu bất chính

Cách đây vài năm, tôi đã nghĩ đến việc chép lại cuốn sách Chuyển Pháp Luân bằng tay như một phương thức học Pháp hiệu quả hơn. Tuy nhiên, tôi đã bỏ qua việc đó, bởi vì tôi nghĩ rằng Chính Pháp sẽ sớm kết thúc, vì vậy thay vào đó tôi chỉ nên tập trung vào việc đọc mà thôi. Tuy nhiên, nếu tôi bắt đầu ngay sau đó, và chỉ chép một trang mỗi ngày, đến giờ tôi đã có thể chép xong hai lần toàn bộ cuốn sách rồi.

Tất cả đều nằm trong tay của Sư phụ, vì vậy ai nói rằng chúng ta đang hết thời gian? Thời gian là hữu hạn, và chúng ta nên trân quý thời gian, nhưng chúng ta không nên đi đến cực đoan khác. Thậm chí nếu thực sự không có đủ thời gian, tốt hơn là nên làm tốt từ ngay bây giờ còn hơn là không làm gì cả.

Trong tu luyện, tôi đặc biệt chú ý đến các giao tiếp xã hội và muốn mọi người có hảo cảm về Đại Pháp. Nếu tôi làm điều gì đó sai trái, mặc dù Sư phụ đã giảng rất rõ về điều đó, chẳng hạn như lên cơn cáu giận, xem phim, bỏ lỡ phát chính niệm hay luyện công, tôi không thể tha thứ cho chính mình. Tôi nghĩ rằng tôi không xứng đáng là một học viên, bởi vì tôi đã làm hủy hoại hình ảnh của Đại Pháp.

Bởi những chấp trước này, cựu thế lực tà ác đã khiến tôi cảm thấy tội lỗi và do vậy tôi đã mất đi dũng khí để bắt đầu lại và thực thi tốt hơn. Không có can đảm, tôi càng trở nên tệ hơn và cảm thấy thật xấu hổ.

cựu thế lực đã cố gắng để gia cường thêm mong muốn được hoàn hảo của tôi. Nhưng làm sao mọi việc mà tôi làm trong quá trình tu luyện lại có thể hoàn hảo được cơ chứ? Sai lầm là không thể tránh khỏi. Cựu thế lực đã lợi dụng điều này để hủy hoại một học viên. Nó khiến bạn bỏ cuộc và từ bỏ tu luyện.

Các đồng tu, nếu các bạn cảm thấy giống như tôi, xin hãy buông bỏ chấp trước này. Có thể chúng ta đã lỡ mất rất nhiều cơ hội và lãng phí rất nhiều thời gian. Nhưng nếu chúng ta dũng cảm đối diện với chính mình và chính lại bản thân theo Pháp thì chúng ta chính là đang chứng thực Pháp và chứng thực trí huệ của Sư phụ và Pháp.

Đừng để bị xao động bởi những mưu mẹo của cựu thế lực bởi vì Sư phụ đã giảng:

“Trên thực tế tôi trân quý chư vị còn hơn cả chư vị [trân quý] bản thân mình!” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng” trích Tinh Tấn Yếu Chỉ II)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/21/345469.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/10/165365.html

Đăng ngày 23-9-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share