Bài viết của Phương Các, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 9-8-2017] Một ngày vào tháng 6 năm 1999, tôi thức giấc khi nghe được tiếng nhạc tuyệt diệu. Nó phát ra từ ngôi nhà của người hàng xóm. Tiếng nhạc kéo dài mãi cho đến khi tôi làm hết việc nhà vào buổi sáng và nó cho tôi cảm giác yên bình. Chồng tôi hỏi tôi lý do tại sao tôi có vẻ rất vui và tôi cũng khuyên anh lắng nghe tiếng nhạc.
Học Pháp Luân Đại Pháp bất chấp cuộc đàn áp
Người hàng xóm bảo tôi rằng đó là nhạc của Pháp Luân Đại Pháp và giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp gần đây đã bị chính phủ cấm.
Người ta nói rằng Giang Trạch Dân, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã cấm không cho người dân tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một năm sau, màn kịch tự thiêu đã được phát trên TV để vu khống môn tu luyện.
Tôi không tin những tin tức truyền thông đã bị bóp méo. Tôi biết nhiều học viên và tất cả họ đều là người tốt. Tôi đã bảo các người đồng nghiệp của mình rằng tôi muốn tìm cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và tự tìm hiểu xem nó là gì.
Tôi đã nói chuyện với một người dân làng, người này cho tôi biết anh ấy đã khỏi mọi bệnh tật sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hỏi anh ấy về cuốn sách và anh đã cho tôi mượn một cuốn.
Tôi bắt đầu đọc cuốn sách vào ngày 19 tháng 4 năm 2002 và đã đọc liên tục cho đến 5 giờ sáng. Tôi học được từ cuốn sách là phải thiện đãi người khác, làm tốt công việc của mình, luôn nghĩ cho người khác trước và lùi một bước khi gặp phải mâu thuẫn. Tôi đồng tình với mọi điều mà mình đã đọc.
Trong khi tôi đọc cuốn sách, chồng tôi đã tránh [làm phiền] tôi. Anh ấy mở cửa nhìn tôi nhưng không bước vào phòng. Anh ấy không hiểu điều gì trong cuốn sách đã cuốn hút tôi như vậy.
Mỗi ngày sau bữa tối, tôi lại tiếp tục đọc sách. Chồng tôi đã không chấp thuận. Anh ấy lăng mạ hoặc đánh tôi. Hành vi của anh ấy đối với tôi đã khiến con gái lớn nhất của tôi lo lắng, và một ngày nọ cháu đã can ngăn không cho anh đánh tôi. Anh không biết phải nói gì và đã ra khỏi nhà.
Khi có cơ hội, tôi đã nói cho anh ấy hiểu rằng Đại Pháp là một môn tu luyện tuyệt vời. Chính quyền Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp và ngụy tạo vụ tự thiêu tại Thiên An Môn, các trường hợp tự sát, và rất nhiều những thứ khác nữa chỉ để kích động thù hận đối với Pháp Luân Công. Chồng tôi khăng khăng rằng những gì chính phủ nói là đúng. Anh ấy tiếp tục đánh và thường xuyên lăng mạ tôi.
Một ngày kia khi đang ở trong bếp anh ấy đã cầm một dao lên và đe doạ tôi. Tôi vẫn giữ bình tĩnh. Tôi biết mình đang làm đúng và anh ấy không thể làm hại tôi được.
Anh ấy cầm con dao lao về phía tôi nhưng bị trượt chân và ngã xuống sàn nhà. Tôi đã giúp anh đứng dậy và sau đó anh ấy đã bình tĩnh lại.
Khoan dung hơn
Tháng 6 năm 2015, khi đi phân phát tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công, tôi đã bị ai đó tố cáo với cảnh sát. Bốn đặc vụ của Đội An ninh Nội địa đã bắt giữ và đưa tôi đến phòng cảnh sát. Tôi bị kết án một năm trong trại lao động.
Các lính canh trong trại lao động bắt tôi đứng trong một thời gian dài và buộc tôi phải xem các chương trình phỉ báng Đại Pháp.
Trong khi tôi bị giam giữ, chồng tôi đã hẹn hò với một người phụ nữ là bạn học cũ. Cô ấy đã an ủi anh và giúp anh chăm sóc cho gia đình chúng tôi.
Khi tôi về nhà và phát hiện ra chuyện ngoại tình của anh. Tôi đã bảo với anh rằng: “Cô ấy đã có chồng và con trai. Anh đang nghĩ gì vậy? Chồng của cô ấy có rất nhiều anh em trai và họ có thể cùng nhau đánh cho anh một trận.” Chồng tôi đã im lặng.
Không lâu sau, anh đã hỏi liệu chúng tôi có thể mời cô ấy dùng bữa trưa với chúng tôi được không. Tôi đã đồng ý. Tôi về nhà và trông thấy họ đang làm bánh bao hấp nhân thịt, vì vậy tôi cùng làm với họ. Tôi cảm ơn cô ấy vì đã giúp tôi chăm sóc cho chồng và các con trong khi tôi bị giam. Tôi cư xử thân thiện và chúng tôi đã có một buổi nói chuyện thú vị.
Sau bữa trưa, tôi chuẩn bị quay lại chỗ làm. Cô ấy vẫn không ra về mà còn bảo chồng tôi đi mua sắm cùng cô ấy.
Sau đó, chồng tôi đã từ chối và đặt chiếc chìa khoá xe ô-tô lên bàn. Lúc đó, cô ấy mới chịu đi về. Tôi đã xin lỗi cô về hành vi của chồng mình trước khi cô ấy ra xe. Khi quay trở vào nhà, tôi bảo anh ấy rằng anh đã cư xử thô lỗ. Anh đáp: “Cô ấy không biết xấu hổ hay sao vậy!”
Tôi đã tha thứ cho anh. Qua sự việc này, tôi biết anh đã làm sai và Đại Pháp đã khiến tôi khoan dung hơn, cũng như không tranh cãi với chồng.
Chồng tôi thay đổi
Sau khi bắt đầu tu luyện, vì lo lắng cho người chồng sành ăn của mình, nên tôi sẽ phải vội từ chỗ làm về nhà để chuẩn bị bữa tối. Tôi có một cửa hàng kinh doanh nhỏ, chuyên bán đĩa, nhưng mọi việc ở cửa hàng đều do một tay tôi quán xuyến còn chồng tôi chỉ ngồi chơi trò chơi điện tử.
Tôi chăm sóc cho anh và mọi việc ở nhà mà chẳng phàn nàn gì. Cuối cùng, thái độ của anh đối với tôi cũng thay đổi. Anh ấy đã kinh doanh ở ngoài thị trấn được một thời gian rồi. Anh làm rất tốt và không còn là gánh nặng của gia đình nữa. Anh ấy đã thay đổi. Một ngày, anh thậm chí còn nói với tôi rằng anh có thể hỗ trợ cho tôi nếu tôi không muốn làm việc nữa.
Khi tôi không có ở nhà, anh sẽ thay tôi dâng hương cho Sư phụ. Anh cũng biết phải làm một người tốt bằng cách giữ mình theo tiêu chuẩn của Đại Pháp.
Một đêm nọ, do căn hộ ở bên trên căn hộ của chúng tôi đang được tu sửa lại và họ quên không tắt vòi nước. Nên nước ở trên tầng đã tràn xuống nhà bếp và phòng khách của chúng tôi. Khi chủ của căn hộ thấy nhà của chúng tôi bị ngập, họ đã xin lỗi và muốn bồi thường cho chúng tôi. Ngạc nhiên thay, chồng tôi đã bảo họ đừng lo lắng về chuyện ấy và chúng tôi có thể tự lo được.
Mấy người ở tầng trên đáp rằng: “Các bạn thật tốt bụng. Nếu là người khác có lẽ đã lấy tiền của chúng tôi mà không ngần ngại gì.”
Chồng tôi kể cho tôi nghe về vụ việc và tôi nói rằng: “Anh đã làm đúng. Họ không cố ý làm chuyện đó. Nếu chúng ta làm điều tốt chúng ta sẽ nhận được phúc báo.” Cả hai chúng tôi cùng cười.
Tôi sẽ kiên trì đề cao và làm gương cho người khác – không ích kỷ và giữ chuẩn mực đạo đức cao.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/9/352297.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/8/165331.html
Đăng ngày 21-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.