Bài viết của Nhan Hanh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-06-2017] Năm 2015, tôi đã loại bỏ được tâm sợ hãi trong khi đệ đơn khiếu nại hình sự đối với Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi chỉ mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm trước đó. Tôi cảm thấy sợ hãi sau khi tôi gửi đơn kiện, đặc biệt là khi tôi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại.

Tôi phải trực tiếp đối diện với nỗi sợ hãi vào ngày 26 tháng 2 năm 2016, khi tám học viên trong khu vực chúng tôi bị bắt cùng lúc. Một người là ở trong nhóm học Pháp của tôi. Với việc cô ấy bị bắt giữ, tôi sợ rằng mình cũng bị theo dõi và bị đưa đi.

Một buổi tối, con rể tôi, vốn dĩ không phải là một học viên, tới đón con của cháu. Ngay khi con rể tôi bước vào, cháu đã chất vấn tôi bằng một giọng gay gắt: “Mẹ đã làm gì vậy? Đồn cảnh sát quận đã gọi con vài lần, bảo rằng họ phải tìm được mẹ, và muốn mẹ tới Cục An ninh nội địa để lấy một lá thư. Họ cũng bảo rằng mẹ phải tới đó trong vòng ba ngày. Nếu không, họ sẽ gửi nó tới cả chỗ làm của con và tới trường của con gái mẹ.”

Tôi đã hỏi cháu: “Con không biết mẹ làm gì à? Chẳng phải chỉ vì mẹ tu luyện Pháp Luân Công và đó là lý do mà tại sao họ lại tới để đe dọa con hay sao?”

Cho dù tôi không thể hiện ra tâm sợ hãi, nhưng sâu bên trong, tôi đã rất lo lắng. Nếu tôi không đi lấy bức thư, tôi biết các con tôi sẽ phản ứng một cách tiêu cực. Nhưng tôi cũng cảm thấy rằng việc đi tới đó là không đúng.

Chả mấy mà thời hạn ba ngày cũng kết thúc. Sáng hôm đó, Pháp của Sư phụ đã hiện ra trong tâm tôi:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi đã buông bỏ được một gánh nặng lớn. Chỉ đơn giản vậy thôi: Tôi phải nghe theo Sư phụ. Tại sao tôi lại phải hợp tác với họ? Tôi quyết tâm không đi.

Ngay lập tức, tôi gọi con gái tôi và bảo với cháu về quyết định của mình. Sau giờ làm, cháu đã tới gặp tôi: “Mẹ à, con muốn đi tới Cục An ninh nội địa để lấy lá thư, để chồng con và con có thể được yên ổn, và họ không thể làm phiền chúng ta nữa. Thêm vào đó, chồng con ngày nào cũng tranh cãi với con về việc mẹ tu luyện Pháp Luân Công. Con chỉ muốn ly dị anh ấy thôi.”

Thấy rằng vấn đề đã trở nên phức tạp trở lại. Những đoạn Pháp của Sư phụ đã hiện ra trong tâm tôi:

“Chúng ta làm người luyện công chân chính, cần phải từ tầng rất cao mà xét vấn đề, không thể dùng quan điểm của người thường mà xét vấn đề.” (“Bài giảng thứ sáu”, Chuyển Pháp Luân)

“Không được, con đừng ly dị với chồng con,” Tôi đáp lại. “Hãy tiếp tục một cuộc sống tốt đẹp và nuôi dạy con cái. Chúng ta không nên đi lấy lá thư. Việc này xảy ra là bởi vì mẹ đang bị khảo nghiệm về tâm sợ hãi. Hôm nay họ yêu cầu con đi lấy lá thư, nhưng nếu con đi lấy nó, họ sẽ tiếp tục yêu sách một việc khác vào ngày mai. Việc đó sẽ chẳng bao giờ có điểm kết được đâu. Con cứ lờ họ đi!”

Từ hôm tôi có cuộc nói chuyện đó với con gái mình, cả con gái cũng như con rể của tôi không hề nhận được thêm bất kỳ cuộc gọi quấy nhiễu nào nữa.

Sau khảo nghiệm này, con gái tôi nói: “Mẹ à, nó thật kỳ lạ, nhưng tới giờ, chồng con chưa hề đối xử tốt như thế này. Anh ấy thường ngày nào cũng say, và không ai có thể thay đổi anh ấy. Anh ấy đã bỏ rượu. Chúng con bây giờ sống rất hòa thuận.”

Tôi biết việc này là nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ. Tạ ơn Sư phụ Lý!

Một ngày, vài học viên và tôi đi ra ngoài giảng chân tướng ở nơi công cộng. Tôi đang ngồi một mình trên xe buýt, đang suy tư về lý do tại sao những kẻ bức hại lại trở nên quá hung ác như vậy. Tôi đã xác định được nguyên do chính là ở tâm tính của chỉnh thể toàn học viên trong khu vực chúng tôi. Bởi những thiếu sót của chúng tôi, cựu thế lực đã có thể can nhiễu tới chúng tôi. Chúng tôi phải học Pháp và tu luyện thật tốt.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng học viên Đại Pháp đóng một vai trò chủ đạo tại thời điểm vô cùng trọng yếu này trong lịch sử. Do đó, chẳng phải các học viên nên có tiếng nói quyết định trong hoàn cảnh này sao? Chúng ta nên để cho cựu thế lực thao túng các học viên chăng? Quan trọng hơn, chúng ta đã có Sư phụ và có Đại Pháp, vậy có gì mà phải sợ?

Sau đó tôi đã trông thấy và cảm nhận được rằng cơ thể của mình trở nên vô cùng to lớn trong không gian khác, còn tà ác trở nên nhỏ xíu. Cuối cùng, những hắc thủ trở thành một một đống vật chất màu đen ở bên cạnh chân trái của tôi mà tôi có thể dễ dàng dẫm lên.

Sau đó tâm sợ hãi của tôi đã biến mất. Bất cứ khi nào tôi nghe thấy có một cuộc bắt bớ quy mô lớn, thì những tin tức đó cũng không còn ảnh hưởng tới tôi được nữa. Tôi đi ra ngoài mỗi ngày với khí thế cao.

Trong quá trình giảng chân tướng, tôi luôn bảo họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và cho họ biết về vẻ đẹp của Đại Pháp. Hầu hết họ đều đồng ý với tôi và vui mừng thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi thật sự cảm thấy rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh mình, trông nom tôi, bảo vệ và gia trì cho tôi một cách từ bi. Hiện giờ tôi đã vượt qua tâm sợ hãi và đề cao tâm tính của mình. Tôi cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Những gì Sư phụ đã ban cho tôi là vô cùng to lớn. Giống như Sư phụ đã nói:

“tôi nói tôi đã mở ra một cánh cửa lớn, kỳ thực tôi nói với chư vị, tôi đã mở đến không còn cửa nữa, đều mở rồi.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998]”).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/14/349575.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/9/164588.html

Đăng ngày: 4-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share