Bài viết của một học viên Tây phương ở Venezuela

[MINH HUỆ 19-5-2017]

Khi đang luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp một mình tại công viên Cumana, Venezuela, tôi trông thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế băng và nhìn tôi chăm chú. Bà ấy khoảng 75 tuổi và có mái tóc dài bạch kim.

Tôi cảm thấy có duyên với bà và thi thoảng tôi hé mở mắt để nhìn xem bà có còn ở đó không. Luyện xong bốn bài công pháp đứng tôi thấy bà chuyển sang ngồi ở chiếc ghế xa hơn nhưng vẫn quan sát tôi. Tôi nghĩ bà sẽ tới hỏi tôi về các bài tập, nhưng khi tôi kết thúc bài luyện tĩnh công trong một giờ thì bà đã rời đi.

Cuối tuần đó, khi đang đợi tại một ngân hàng, tôi đã trông thấy bà. Tôi hỏi bà có phải là người phụ nữ ở công viên hôm trước, bà thừa nhận với một nụ cười rất tươi. Sau đó, khi tôi đang trò chuyện về Đại Pháp với một người khác, bà đã tiến tới chỗ chúng tôi và nói với tôi rằng bà cũng muốn học. Chúng tôi thống nhất sẽ gặp nhau tại công viên vào ngày hôm sau.

Câu chuyện của người phụ nữ

Một buổi sáng, tôi cảm thấy vô cùng chán nản vì sức khỏe yếu kém của mình. Tôi bị thoát vị bảy đĩa đệm, vẹo cột sống, viêm khớp và loãng xương. Một hội đồng y khoa đã chuẩn đoán bệnh tình của tôi là đang tiến triển và không thể phục hồi, với tiên liệu sẽ trở nên hoàn toàn tàn phế trong vòng ba tháng.

Tôi cảm thấy có sự thôi thúc lạ thường cần phải ra ngoài, mà không biết đi đâu hay đi theo hướng nào. Từng chút từng chút một, tôi bắt đầu bước đi. Tôi đi qua công viên và dừng lại. Trong một khoảnh khắc tôi thấy do dự, nhưng cuối cùng tôi bước vào công viên.

Tôi bước đi một cách khó khăn cho tới khi tôi nhìn thấy một người đàn ông đang thực hiện những động tác mềm mại, hòa ái. Tôi quyết định ngồi xuống và quan sát. Miệt mài nhìn ngắm những động tác của người đàn ông, tôi không nhận thấy rằng những đau đớn và muộn phiền của tôi đã biến mất. Các cơn đau cũng không còn. Cùng lúc đó, một sự bình an to lớn đã dần hình thành trong tôi, tạo ra một cảm giác thoải mái tuyệt vời và niềm vui không lý giải nổi.

Đột nhiên người đàn ông đó nhìn tôi, và tôi hiểu rằng bằng cách nào đó anh ấy đã tạo ra thứ năng lượng đó. Tôi nghĩ rằng mình đang ăn cắp năng lượng, do vậy tôi chuyển sang một chiếc ghế băng khác xa hơn. Tôi tiếp tục quan sát thêm một lúc mà không làm phiền anh ấy, rồi sau đó tôi rời đi.

Tôi không thể tin hoặc hiểu được những gì đang xảy ra ở tôi. Có sự khác biệt rất lớn giữa trạng thái của tôi khi bước vào công viên sáng hôm đó và lúc tôi rời đi. Tôi thực sự hạnh phúc, tươi tỉnh và lạc quan.

Vài ngày sau, tôi thấy người đàn ông đó tại một ngân hàng. Khi chúng tôi gặp nhau tại công viên vào ngày hôm sau, anh ấy đã từ tốn dạy các bài công pháp cho tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy rất nhẹ nhõm và không còn đau đớn. Thực tế, tôi không cần phải uống thuốc giảm đau từ hôm đó.

Đã hơn một năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Con tôi, chồng tôi và các đồng nghiệp đã vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi to lớn của tôi, vốn tựa như một phép màu.

Những biến đổi trong tâm tôi thậm chí còn lớn hơn biến đổi về thể chất: học cuốn Chuyển Pháp Luân đã làm thay đổi hoàn toàn thái độ của tôi đối với cuộc sống và khó khăn thách thức. Đại Pháp đã ban cho tôi sự bình an và thanh thản trong tâm, khiến tôi sống một cuộc sống đầy đủ và thực sự có ý nghĩa.

Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn vô hạn đối với Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí vì đã ban cho tôi nhiều phước lành. Từ giờ trở đi, tôi sẽ tiếp tục tu luyện trong Đại Pháp và tu chính bản thân. Tôi cũng hy vọng rằng, bằng một cách nào đó, tôi sẽ có thể trả ơn bằng cách đem đến cho một ai khác những gì mà người học viên trong công viên đã mang đến cho tôi.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/19/163902.html

Đăng ngày: 2-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share