Bài viết của một học viên mới tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-4-2017] Khi đang học cao học, một lần tôi nhìn thấy đĩa DVD Shen Yun trên bàn của giáo viên hướng dẫn. Tôi mang về nhà để xem. Khi xem đến tiết mục cảnh sát đánh đập học viên Pháp Luân Đại Pháp, nước mắt tôi chảy dài. Tôi không biết vì sao tiết mục ấy khiến tôi cảm động như vậy. Giờ nhìn lại, có lẽ lúc đó tôi đã được cứu rồi.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước Tết âm lịch năm 2015. Trước đó, tôi cũng đã đọc nhiều kinh sách Phật giáo, và rất thích những đạo lý được trình bày trong đó, thậm chí còn cảm thấy sau này mình sẽ đi xuất gia, quy y cửa Phật. Một hôm ở trong ký túc xá, tôi tự nhủ: “Phật Pháp mới là trí huệ cao nhất, có thể hiểu thấu vũ trụ và nhân sinh, đời này tôi nhất định sẽ tìm kiếm Phật Pháp”. Lúc đó có lẽ tôi muốn dùng Phật Pháp để truy cầu ý nghĩa của nhân sinh, nhưng đó cũng là biểu hiện của Phật tính xuất lai.

Hai tuần sau khi xuất ra niệm đầu đó, tôi có thể truy cập trên Internet các bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu thông qua VPN (một loại phần mềm vượt tường lửa tại Trung Quốc). Tôi đã rất phấn khích. Tôi cảm thấy mỗi câu nói của Sư phụ đều là nhắm vào tôi mà giảng vậy! Mỗi bài giảng đều không ngừng giải khai tất cả những khúc mắc của tôi về nhân sinh. Tôi còn thường xuyên cảm thấy có luồng điện chạy qua người. Trong vài ngày liên tục tôi đã xem hết 9 bài giảng, sau khi xem xong, tôi cảm thấy không còn nghi hoặc gì về nhân sinh nữa. Tôi biết một cách rất minh xác rằng mình đã bước trên con đường tu luyện Đại Pháp chân chính.

Vượt qua khảo nghiệm về nghiệp bệnh

Lần đầu trải qua quan nghiệp bệnh, tôi có triệu chứng của bệnh cảm lạnh. Ngày hôm sau, tôi chóng mặt và yếu đến nỗi không thể tới bệnh viện. Vì chưa có chính niệm, nên tôi đã sử dụng phương thức người thường để chữa trị. Tôi uống một chút trà thảo dược, nhưng không có tác dụng gì.

Sau đó tôi nhận ra rằng mình đang tiêu nghiệp và không cần tìm cách chữa bệnh nữa. Tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Rồi tôi cảm thấy buồn ngủ. Một giờ sau tôi tỉnh dậy, các triệu chứng bệnh đều đã biến mất, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Gần đây tôi lại có khảo nghiệm khác. Dường như tôi bị bệnh xoang, vì tôi liên tục hắt hơi, chảy nước mắt, và cảm thấy rất đau đớn. Điều đó cũng ảnh hưởng đến công việc của tôi. Lần này tôi đã dùng chính niệm để đối đãi với nghiệp bệnh. Tôi cố gắng không thừa nhận rằng đó là bệnh. Kết quả tâm tính của tôi đã đề cao lên nhiều.

Tôi nhận ra rằng chủ ý thức mạnh có thể giúp vượt qua những đau đớn về thể xác. Mặc dù tôi cảm nhận được những cơn đau trên thân thể khi đang tiêu nghiệp bệnh, nhưng nếu chủ ý thức của tôi thanh tỉnh, chính niệm của tôi mạnh mẽ, những khó chịu ấy sẽ không ảnh hưởng đến tôi nhiều.

Mẹ tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp

Khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận thấy mọi người rất chăm chú, như thể đang được nghe điều gì đó rất quan trọng. Tôi tự nói với bản thân: “Đó quả đúng là điều họ đang chờ đợi.”

Ví dụ, gần đây tôi xem chương trình “Những câu chuyện cuộc sống phi thường”, trong đó có tiết mục kể về một bệnh nhân bị mắc chứng chóng mặt, rất giống với mẹ tôi. Vì vậy tôi đã cho mẹ xem video và nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho bà. Tôi nói với bà lý do thực sự của cuộc bức hại là Giang Trạch Dân đã ghen tức đố kỵ với sự phổ truyền rộng rãi của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói cho bà nghe về việc dàn dựng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, và những gì tôi được thụ ích nhờ tu luyện. Bà ngồi ngay ngắn và mở to mắt khi nghe tôi nói. Chưa bao giờ tôi thấy bà chăm chú đến vậy.

Mẹ tôi tỏ ra hứng thú với việc học các bài công pháp, và thần tích đã xảy ra trong khi tôi hướng dẫn bà. Lần đầu tiên thực hiện động tác “Di Lặc thân yêu”, bà nói với tôi rằng không thể đưa tay phải lên. Bà nói bà cần đi khám bác sĩ, bởi vì từ lâu bà đã bị như vậy. Tôi nói: “Mẹ đừng cố dùng lực. Hãy cứ làm từ từ.” Khi bà thực hiện lại động tác lần thứ hai, bà có thể đưa tay lên mà không gặp vấn đề gì.

Vài giây sau khi nhận ra điều này, bà thốt lên: “Ồ, mẹ có thể giơ tay lên này. Sao có thể như vậy được?” Tôi không thấy ngạc nhiên. Tôi nói với mẹ: “Pháp Luân Đại Pháp rất kỳ diệu. Mẹ đừng nghĩ nhiều, hãy cứ tiếp tục đi.” Sau khi chúng tôi hoàn thành các bài công pháp vào ngày đầu tiên, tay mẹ tôi đã khỏi. Bà rất ngạc nhiên. Bà không ngừng nói: “Thật là kỳ diệu! Thật là kỳ diệu!” Sau đó bà quyết định hàng ngày sẽ nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu.

Trước đây quan hệ của tôi với mẹ không tốt. Giữa chúng tôi có rất nhiều mâu thuẫn. Nhưng sau khi tôi giảng chân tướng cho bà và giúp bà thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó, các vấn đề của chúng tôi đã được giải quyết chỉ trong một đêm.

Tôi nhận ra rằng đây chính là lý do chúng tôi tới thế giới này và sống trong cùng một gia đình. Đó là để chờ ngày Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/3/新学员-等待大法洪传的这一天-345065.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/10/163221.html

Đăng ngày 4-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share