Bài viết của Lý Trí

[MINH HUỆ 3-3-2017] Bất chấp sự đàn áp của chính quyền cộng sản đối với tín ngưỡng tâm linh truyền thống, mẹ tôi từ lâu đã có đức tin vào sự tồn tại của Thần Phật. Bà tin rằng “thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo”, và bà đã giúp tôi cùng các anh chị của tôi thấm nhuần đức tin này.

Cách đây vài năm, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến sự việc này diễn ra, khi mẹ của tôi qua khỏi cơn đột quỵ và hoàn toàn trở lại bình thường. Đây hóa ra lại là lúc bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau nhiều năm hy sinh để hỗ trợ tôi và các chị em tôi khi chúng tôi đối mặt với cuộc đàn áp tàn bạo chỉ vì đức tin của mình, giờ đây mẹ của tôi đã có đầy đủ những trải nghiệm về sự màu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp, mà [có thể giúp] bà vượt qua bất kỳ khổ nạn nào.

Hỗ trợ tôi suốt những năm bị bức hại

Trong gia đình, tôi là người đầu tiên bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong vài ngày, tất cả các triệu chứng bệnh tật của tôi đều biến mất. Sau đó, các chị em của tôi đã làm theo và bắt đầu tập luyện các bài công pháp cũng như học các bài giảng.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi và các chị em bị sách nhiễu, bắt giữ và bị cầm tù. Cảnh sát đến nhà bố mẹ tôi nhiều lần để yêu cầu họ giao nộp các sách Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi. Nhưng bố mẹ tôi đã từ chối.

Khi tôi bị bắt giữ, chồng cũ của tôi vì chịu áp lực của chính quyền nên đã ly dị tôi, lại không muốn nuôi con trai của chúng tôi, trong khi cháu chỉ mới vài tuổi. Vì vậy bố mẹ tôi đã mang cháu về nhà. Suốt 16 năm tiếp theo, họ đã chăm sóc cho con trai của tôi, từ mầm non cho đến đại học, trong lúc tôi bị bắt giữ và cầm tù hết lần này đến lượt khác. Họ không có nhiều tiền nhưng họ đã chi trả tất cả tiền học phí của cháu và cho cháu một gia đình ấm cúng.

Một lần, ngay sau khi tôi được thả ra, 10 cảnh sát đã tới nhà bố mẹ tôi để bắt tôi trở lại. Họ kéo tôi vào một chiếc xe cảnh sát. Lúc đó, mẹ tôi đang phải tiêm tĩnh mạch. Bà rút kim ra và rượt theo rồi đứng trước chiếc xe đó để chặn họ lại. Vài cảnh sát đẩy bà sang một bên để những chiếc xe cảnh sát chạy đi. Trên đường phố còn lại bố mẹ tôi đang đau đớn và con tôi đang khóc lóc.

Trong khi gia đình của các học viên khác thường đổ lỗi cho học viên vì chiêu mời rắc rối, thì mẹ của tôi không bao giờ đổ lỗi cho tôi vì kiên định vào đức tin của mình. Bà hiểu rằng chẳng có gì sai trái khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà cuộc đàn áp tàn bạo của ĐCSTQ mới là sai.

Tôi thường ra ngoài để phân phát những tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp. Mẹ tôi, mặc dù chỉ có một chút tiền dành dụm, nhưng cũng đưa cho tôi để in thêm tài liệu.

Một lần tôi đến muộn trong buổi họp mặt gia đình để mừng sinh nhật bố. Anh tôi phàn nàn: “Mẹ, em nó không giúp mẹ làm việc nhà mà dành hết thời gian đi phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Chúng ta không nên cho phép em vào ngôi nhà này. Nếu em ở đây thì con sẽ đi!”

Mẹ tôi điềm tĩnh nói: “Vậy thì con có thể đi.”

Anh trai tôi bước ra nhưng quay lại ngay. Sau đó, mẹ tôi đã giúp anh ấy hiểu được tầm quan trọng của những việc tôi đang làm nhằm phản kháng lại cuộc đàn áp tàn bạo này.

Bình phục một cách phi thường

Vài năm trước khi mẹ tôi bị đột quỵ, bà hoàn toàn suy nhược.

Tôi nói với bà: “Dù mẹ có tiêm hay dùng thuốc, mẹ cũng không thể bình phục hoàn toàn. Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp mẹ, nếu mẹ thực sự tin tưởng.”

Mẹ tôi bọc một tấm bùa Pháp Luân Đại Pháp bằng một chiếc khăn tay và đặt nó vào túi ở gần người bà. Lúc bà không thể ngủ vào ban đêm, bà nằm và niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Một vài ngày sau, chúng tôi đã chứng kiến một phép màu.

Bà không cần phải tiêm tĩnh mạch nữa. Cứ lúc nào phải tiêm hay dùng thuốc bà lại cảm thấy khủng khiếp. Khi bà dừng lại thì cảm giác đó biến mất ngay lập tức.

Vì vậy, bà bỏ tất cả các liệu pháp chữa trị, bảo tôi và chị gái đọc các sách Đại Pháp cho bà, vì bà không biết chữ.

Không lâu sau, bà bỏ nạng và hoàn toàn bình phục trở lại.

Một học viên Pháp Luân Đại Pháp mới

Mẹ tôi muốn tôi và chị gái tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân cho bà. Vì chúng tôi không phải lúc nào cũng có thời gian để đọc sách cho bà nên tôi đã đưa cho bà một cuốn Hồng Ngâm.

Vài ngày sau, tôi hỏi xem bà có đọc cuốn sách đó không.

Bà nói: “Có, ngày nào mẹ cũng đọc hết cả cuốn sách.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Mẹ có hiểu không?”

Bà nói: “Có! Mẹ hiểu!”

Tôi cũng đưa cho bà một thiết bị phát các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi chỉ cho bà cách sử dụng nó chỉ một lần và bà đã sử dụng được. Tôi bất ngờ vì trước đây, dù tôi có dạy bà cách sử dụng điện thoại di dộng thế nào đi chăng nữa bà cũng không dùng được.

Kể từ đó, mỗi ngày bà đều thành tâm lắng nghe các bài giảng.

Khi mọi người bắt đầu khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu độc tài của ĐCSTQ, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, cả bố và mẹ tôi đều muốn đệ đơn kiện. Tôi bảo họ rằng họ có thể ký bằng tên thật hoặc dùng một bút danh để tránh bị ĐCSTQ trả thù.

Mẹ tôi khẳng khái nói: “Tại sao mẹ lại phải dùng bút danh. Mẹ muốn ký bằng tên thật của mình!”

Khi đến gần Tết Nguyên đán, tôi và các chị em lên kế hoạch gửi một thiệp chúc mừng điện tử tới Sư phụ.

Mẹ tôi bảo chúng tôi nhắn gửi lời chúc của bà: “Kính chúc Sư tôn một năm mới vui vẻ! Con xin cảm tạ Sư tôn đã cứu mạng con!”

Tôi hỏi bà: “Mẹ muốn ký tên như thế nào? Người thân của một học viên Pháp Luân Đại Pháp hay một học viên Đại Pháp?”

Bà nói: “Mẹ là một học viên mới.”


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/3/343783.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/18/162532.html
Đăng ngày 18-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share