Bài viết của học viên Đại Pháp tại Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-01-2017] Tôi đã được trải nghiệm nhiều điều thần kỳ qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi và cả gia đình đều được bảo hộ khỏi nguy hiểm. Ở chỗ làm của tôi, các học viên được công nhận là những nhân viên tốt nhất của công ty. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm của bản thân.

Tôi từng luôn nghĩ rằng bố mẹ mình là những người tham công tiếc việc. Vào những ngày đi làm, họ đi sớm về muộn. Vì thế tôi đã lớn lên mà không được chăm sóc chu đáo.

Họ cực kỳ nghiêm khắc với tôi và nếu làm bất cứ điều gì sai trái tôi sẽ bị đánh. Vì vậy, khi lớn lên, tôi thấy mình cô đơn và đề phòng những người xung quanh. Luôn cảm thấy mình thấp kém hơn người khác và không thích xã giao.

Khi 25 tuổi, tôi tình cờ thấy một cuốn sách Chuyển Pháp Luân ở nhà một đồng nghiệp. Khi mở trang đầu ra và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi liền rơi nước mắt mà chẳng biết vì sao. Từ trong tâm, tôi đã gọi tên Ngài.

Tôi mang cuốn sách về nhà và đọc nhiều lần. Cảm giác ấm áp lan tỏa và làm tan chảy giá băng trong lòng tôi. Đại Pháp đã gỡ bỏ những nút thắt vướng mắc trong tâm tôi suốt bao nhiêu năm qua và tôi đã hiểu được rằng mọi thứ chúng ta gặp phải đều có quan hệ nhân duyên.

Niềm hạnh phúc trào dâng từ tận đáy lòng và tôi thực sự muốn chia sẻ điều này với những người khác. Tôi nói với mẹ mình: “Con đã tìm được Sư phụ. Trước đây, con chưa bao giờ trải qua cảm giác hạnh phúc này. Con cảm thấy bầu trời thật trong xanh và con đường trải rộng thênh thang. Mọi thứ xung quanh con trở nên tươi đẹp.”

Nhờ sự giúp đỡ của đồng nghiệp, tôi đã học năm bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó, tôi đã bắt đầu con đường tu luyện và tiếp tục nhận được lợi ích từ Đại Pháp.

Một người tu luyện, cả nhà được lợi ích

Trong suốt giai đoạn đầu khi tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi vui vẻ mỗi ngày. Tôi đọc sách và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, và muốn chia sẻ niềm hạnh phúc của mình với gia đình. Tôi thậm chí còn lắng nghe các bài giảng trong khi đang làm việc nhà. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi làm bất kỳ điều gì.

Chồng tôi ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh chở tôi tới điểm học Pháp bằng xe đạp của mình. Ở đó cách xa nhà tôi một giờ đồng hồ đạp xe, nên anh ngồi chờ rồi lại chở tôi về nhà. Đại Pháp luôn che chở tôi hàng ngày và tôi cảm thấy mình thật may mắn khi đắc được [Pháp].

Mùa đông năm đó, tuyết bắt đầu rơi, chồng tôi phải lái xe cùng với ông chủ của anh. Anh lái xe trên đường cao tốc trơn trượt. Tôi có một chút lo lắng và linh cảm có điềm xấu. Tôi gọi điện cho anh nhưng anh không trả lời, rồi tôi lại gọi cho ông chủ của anh và cũng không có ai nghe máy.

Tôi thấy có chút nôn nao và cầu nguyện cho họ được trở về an toàn. Sau một lúc lâu, chồng tôi gọi cho tôi và bảo rằng xe của anh trượt xuống một cái mương. May thay, một cái cây nhỏ đã chắn chiếc xe lại và cứu họ khỏi đâm xuống sâu hơn.

Tôi cảm thấy nhẹ lòng và đã khóc. Tôi nói: “Em thấy trong lòng không yên nên đã gọi cho anh, khi anh không trả lời, em đã cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí bảo hộ cho anh. Ngài đã cứu anh khỏi tai nạn.”

Một lần, con tôi bị sốt cao trong năm ngày. Không thuốc nào có thể hạ nhiệt độ của cháu. Không lâu sau, môi của cháu thâm lại. Mặc dù cháu không học Pháp, nhưng tôi biết rằng cả gia đình sẽ được lợi ích khi một thành viên trong gia đình đó tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, tôi ngồi cạnh giường cháu trong tư thế đả tọa và cầu Sư phụ giúp đỡ.

Chỉ trong 10 phút, tôi nghe thấy tiếng thở đều đặn của cháu và thấy cháu đã ngủ thiếp đi với đôi má dần hồng hào. Tôi sờ vào trán cháu và thấy cơn sốt đã biến mất. Tôi [thầm] kêu lên rằng Sư phụ lại giúp đỡ mình. Như Sư phụ đã giảng trong sách Chuyển Pháp Luân:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ ba)

Vì trường học của con trai tôi tuyên truyền Văn hóa Đảng, nên đức tin của cháu vào Đại Pháp bị dao động. Tôi đã nói chuyện với cháu về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo” thường xuyên.

Sau này, khi bước vào đại học, cháu giữ vai trò làm người lãnh đạo sinh viên. Theo nghi thức của trường học thì ban quản lý sinh viên của trường được phép gia nhập đảng. Con trai tôi đã khéo léo từ chối lời đề nghị. Tôi rất vui mừng vì quyết định sáng suốt của cháu.

Xoay chuyển tình thế từ nguy thành an

Một buổi tối, gia đình tôi đang xem TV, còn tôi đang luyện công trong phòng khách. Mẹ chồng tôi có một lư hương, là đồ thờ những phụ thể mà bà bái lạy. Bà đặt nó ở trong nhà bếp. Đột nhiên, nó rơi ra khỏi kệ và vỡ thành từng mảnh trên sàn. Tôi ngộ ra rằng điều này xảy ra theo nguyên lý trong Chuyển Pháp Luân rằng môi trường sống của các học viên được thanh lý để đảm bảo sự an toàn cho họ.

Một buổi tối sau khi từ chỗ làm trở về nhà, tôi nghe tin nơi làm việc của tôi bị hỏa hoạn. Khi biết chuyện đó, tôi và chồng quay lại và muốn lấy lại cuốn Chuyển Pháp Luân mà tôi để ở văn phòng của mình. Vì lửa cháy rất lớn, khu vực xung quanh tòa nhà đều bị phong tỏa, chúng tôi không được phép vào tòa nhà. Khi lửa được dập tắt, tôi chạy nhanh tới văn phòng của mình và thấy văn phòng bên cạnh đã bị lửa thiêu rụi, nhưng văn phòng của tôi không bị ảnh hưởng gì. Tôi lấy cuốn sách và quyết định giữ bên mình mọi lúc.

Năm 2002, tôi bị bắt tới đồn cảnh sát từ nơi làm việc. Ông chủ của tôi cố gắng ngăn cảnh sát và ông bảo họ rằng tôi là nhân viên tốt nhất của ông. Ở đồn cảnh sát, tôi sợ hãi và chỉ có thể nói với các cảnh sát rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không làm điều gì sai trái. Các anh không nên đưa tôi tới đây.”

Mặc dù hồi hộp, nhưng tôi vẫn nhớ Sư phụ đã bảo hộ cho mình nhiều lần trước đây. Suy nghĩ đó giúp tôi cảm thấy tốt hơn.

Sau đó tôi có một ý nghĩ rất mạnh mẽ rằng tôi muốn về nhà và học Pháp. Nhờ niệm đầu đó nên tôi đã được thả ra và trở về nhà an toàn ngày hôm đó. Sau đó, ông chủ của tôi đã mời tôi bữa tối để tôi cảm thấy tốt hơn. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ thay đổi cuộc đời tôi, mà còn giúp những người xung quanh tôi thừa nhận và tôn kính Đại Pháp.

Năm 2003, chính quyền đã ban hành một văn kiện nội bộ yêu cầu các cơ quan cung cấp tên của các học viên Pháp Luân Công. Chính quyền cũng ra lệnh đuổi việc chúng tôi. Nếu ông chủ của tôi không tuân thủ thì ông có thể bị sa thải. Nhưng ông chủ tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nên rất khó cho ông để tuân theo điều đó. Sau khi tôi giải thích thêm về vẻ đẹp của Đại Pháp, ông chủ quyết định không báo cáo tôi cho chính quyền. Ông đã chuyển tôi tới một nơi làm việc khác vào năm sau.

Ở nơi làm việc mới, tôi được phân công một công việc rất khó khăn và lúc đầu tôi cảm thấy có chút chán nản. Tôi hướng nội và nhớ rằng con đường tu luyện của mình đã được an bài. Tôi nhận ra rằng công việc mới phải liên quan đến việc đề cao tâm tính của mình. Tôi thấy mình chấp trước vào sự an nhàn, chấp vào danh và duy hộ lợi ích cá nhân.

Tôi quyết định nói chuyện với những đồng nghiệp mới của mình về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ đến làm như thế nào mới là tốt nhất. Tôi bắt đầu làm tốt việc của mình và giúp đỡ những người khác. Tôi muốn cho mọi ngươi thấy các học viên Đại Pháp hành xử tốt như thế nào. Sau một đoạn thời gian, tôi đã chứng tỏ với ông chủ và các đồng nghiệp rằng tôi có thể làm việc đó. Tôi chuyển sang giải thích với mọi người về việc Đảng cộng sản Trung Quốc đã đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Ông chủ của tôi nói: “Cô làm rất tốt, hãy tiếp tục [tu luyện] Pháp Luân Đại Pháp.”

Năm 2010, tôi đưa một máy MP3 cho một đồng nghiệp để cô có thể nghe các bài giảng Pháp và tôi cũng giúp cô thoái khỏi ĐCSTQ. Cô và chồng cô thường nghe nhạc Đại Pháp và các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Một ngày mùa đông, cô không đi làm. Tôi thấy lo lắng cho cô và chúng tôi đã tới nhà của cô. Cô và chồng cô được phát hiện bị ngộ độc khí CO. Cô thì vẫn tỉnh táo, nhưng chồng thì đã bất tỉnh.

Tôi bảo cô niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Cô không thể nói nhưng chớp mắt để tôi biết cô hiểu được tôi. Một tuần sau, cô bình phục và trở lại làm việc. Cô đến gặp tôi và nói: “Cảm ơn bạn và Sư phụ Lý Hồng Chí. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu hai vợ chồng tôi. Thật kỳ diệu khi tôi bình phục nhanh như vậy.”

Tôi bảo cô hãy để người thân và bạn bè mình biết về điều đó, vì họ cũng sẽ nhận được phúc lành của Pháp Luân Đại Pháp.

Các học viên ở chỗ làm của tôi được bảo vệ và không bị bắt. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau và thậm chí được công nhận là những nhân viên tốt nhất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/18/340987.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/15/162498.html
Đăng ngày 1-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share