Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-1-2017] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang điều hành một phòng khám của riêng mình.
Phòng khám của tôi trở thành một điểm giảng chân tướng và cứu người. Khi mở cửa vào năm 2006, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) cho một bộ phận bệnh nhân của mình, cũng tùy thuộc vào người bệnh và trạng thái tu luyện của tôi. Tuy nhiên, khi tôi ngộ sâu hơn về Pháp, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cơ hội này cho tôi. Là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, tôi có trách nhiệm phải cứu tất cả những người hữu duyên đã qua phòng khám của mình.
Dưới đây là kinh nghiệm của tôi về tu luyện và giảng chân tướng mà tôi muốn chia sẻ với các bạn học viên. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ thiếu sót nào.
Cân bằng giữa tu luyện và công việc
Tôi không có nhiều bệnh nhân lúc mới mở phòng khám. Tôi mất hy vọng kiếm sống và không cân bằng được yêu cầu của tu luyện với công việc. Tôi đặt tiền ở trên mọi thứ khác và điều này có hiệu quả ngược lại. Tôi không chỉ kiếm được rất ít, mà các mối quan hệ của tôi với bệnh nhân cũng không tốt.
Sau đó tôi đã quy chính lại bản thân mình theo Pháp của Sư phụ:
“Là công tác ở xã hội người thường mà nói, chư vị không thể nói nó là tu luyện. Đành rằng chư vị là đệ tử Đại Pháp, công tác xã hội của chư vị không phải là tu luyện. Nhưng tu luyện của chư vị sẽ phản ánh vào trong công tác xã hội của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)
Tôi bắt đầu suy nghĩ về hành vi của mình và dùng Pháp để chính lại tư tưởng. Khi gặp vấn đề, tôi nghĩ cho người khác trước và buông bỏ những chấp trước vào lợi ích vật chất của mình. Tôi liên tục kiểm tra và chính lại tư tưởng của mình… Trước tiên tôi là một người tu luyện và thứ hai là một chuyên viên y tế. Điều này khiến việc giải quyết những vấn đề mà tôi gặp phải dễ dàng hơn.
Một ví dụ là một bé trai một tuổi được đưa đến phòng khám của tôi để truyền kháng sinh qua tĩnh mạch (IV). Mẹ của cháu nói rằng cháu vẫn bị sốt, nhưng cháu bé lại từ chối hợp tác trong khi truyền dịch tại bệnh viện. Cháu hét lên và vật lộn cho đến khi dịch được truyền hết, làm cho cả gia đình rất vất vả.
Khi xem đơn thuốc, tôi nhận thấy liều lượng thuốc kháng sinh quá cao đối với một đứa bé. Tôi nghĩ rằng cần giảm xuống nửa liều, nhưng khi thấy sự khó chịu và không hợp tác của cháu như thế, tôi nghĩ: “Mình phải mất rất nhiều nỗ lực để truyền từng giọt IV, nhưng mình sẽ chỉ có thể kiếm được một nửa số tiền (từ chi phí toa thuốc).“
Nhưng sau đó tôi lại nghĩ: “Mình là người tu luyện. Nếu cháu bé này được truyền liều thuốc kháng sinh như vậy, nó có thể gây nguy hại đến sức khỏe của cháu. Cháu còn quá nhỏ để thể hiện được cảm giác khủng khiếp của mình và bố mẹ cháu cũng không nhận thức được điều đó. Mình không thể làm vậy. Điều đó sẽ không phù hợp với người tu luyện.”
Vì vậy, tôi giảm một nửa liều lượng và tính phí cho bố mẹ cậu bé một nửa giá đơn thuốc. Thật kỳ diệu, ngay sau khi lấy được ven truyền dịch, đứa bé ngoan hẳn và bắt đầu vui chơi. Ngày hôm sau, cháu bé tự nguyện đưa cánh tay của mình để truyền dịch và không khóc một lần nào trong toàn bộ quá trình. Mẹ cháu bé nói: “Thật kỳ lạ, cháu đã ngừng khóc khi đến đây để truyền dịch. Từ giờ, chúng tôi sẽ luôn đến chỗ chị bất cứ khi nào cháu cần được điều trị.”
Tôi biết mình đang chiểu theo Pháp và Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi cũng có nhiều trải nghiệm tương tự, miễn là tôi chiểu theo yêu cầu của một người tu luyện, hành động của tôi luôn có những kết quả tích cực. Khi tâm trí tôi tiếp tục được Pháp tẩy tịnh, phòng khám của tôi dần bắt đầu đem lại lợi nhuận. Sự tin tưởng của bệnh nhân ngày càng tăng, và họ bắt đầu giới thiệu gia đình và bạn bè của họ tới phòng khám của tôi.
Tôi trân trọng mọi người đến phòng khám của mình. Ngay cả khi họ chỉ yêu cầu thông tin hoặc hướng dẫn, tôi luôn chào đón họ bằng một nụ cười. Thỉnh thoảng, trạng thái tu luyện của tôi không tốt. Vì vậy, tôi dành nhiều thời gian hơn để học Pháp và chính lại bản thân dựa trên Pháp.
Đắc được trí huệ để cứu người qua việc buông bỏ tư tâm
Tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện ở nơi làm việc vào năm 2006. Lúc đầu, tôi bị các loại tâm chấp trước ngăn trở và thật khó để mở lời! Nhưng tôi biết từ Pháp rằng tôi phải cứu người. So với các học viên khác, những người đã vượt qua điều kiện thời tiết khắc nghiệt đến từng nhà để giảng chân tướng, tôi được dễ dàng hơn rất nhiều.
Sư phụ đã an bài cho tất cả những chúng sinh này đến phòng khám của tôi và nếu tôi không cứu họ, tôi không thể tự gọi mình là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Vì vậy, tôi đã dành nhiều thời gian học Pháp, ghi nhớ Pháp, tăng cường chính niệm và lòng can đảm của mình.
Khi tôi nói về cuộc bức hại, tay tôi thường đổ mồ hôi, run và tim tôi đập thình thịch vì hồi hộp. Nhưng nhờ sự gia trì từ bi của Sư phụ, miễn là tôi nói điều gì đó, hầu hết mọi người đều hiểu và thoái xuất khỏi ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) và các tổ chức liên đới của nó.
Trong khi giảng chân tướng, tôi nhận ra rằng mình càng có nhiều quan niệm người thường, thì càng chấp trước vào tự ngã. Ví dụ, tin rằng mình không thể nói tốt hoặc mọi người không hiểu là những biểu hiện của chấp trước vào tự ngã. Ngược lại, khi tôi gạt đi tất cả những quan niệm người thường và giảng chân tướng bằng tâm vô ngã, thì người đó dễ hiểu chân tướng hơn. Một câu đơn giản cũng đủ mạnh để giải thể các yếu tố cản trở họ tiếp nhận chân tướng. Hơn nữa, tôi thấy rằng mình truyền tải tư tưởng của bản thân trôi chảy hơn và có tác dụng tích cực hơn.
Một phụ nữ rất hài lòng với điều trị của tôi và sau đó đã đưa chồng cô đến để khám. Người phụ nữ này đã minh bạch chân tướng và thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Lúc đó, tôi nghĩ: “Cô ấy đã minh bạch chân tướng rồi. Thật tuyệt nếu cô ấy có thể để mình nói chuyện riêng với chồng cô ấy một lúc.” Ngay sau đó, người phụ nữ nói với chồng mình: “Em phải đi bây giờ. Anh ở lại đây và kiểm tra sức khỏe nhé.”
Khi cô ấy rời đi, tôi có cơ hội hỏi chồng cô xem liệu anh đã từng là thành viên của ĐCSTQ hoặc các tổ chức liên đới của nó không. Anh nói anh chưa bao giờ gia nhập ĐCSTQ, nhưng là thành viên của Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong. Sau đó, anh nói một tràng về việc anh nên trở thành Đảng viên như thế nào và việc đó sẽ giúp ích cho công việc và cuộc sống của anh tốt hơn ra sao. Tôi không bị anh ấy làm động tâm và lặng lẽ phát chính niệm, nghĩ rằng: “Tôi sẽ không tranh cãi với đầu óc đang mê mờ của anh, tôi chỉ muốn nói với phía minh bạch của anh thôi.”
Tận dụng khoảng thời gian dừng ngắn ngủi trong một hồi đó của anh, tôi mỉm cười nhẹ nhàng và nói: “Ngày nay, không còn ai muốn gia nhập đảng nữa; trên thực tế, họ đang cố gắng để thoái xuất khỏi nó. Tốt hơn là anh đừng bao giờ tham gia, vậy anh sẽ không phải lo lắng về việc thoái khỏi Đảng! Hãy để tôi giúp anh thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong. Dùng một bí danh để thoái khỏi tổ chức đó nhé?”
Tôi ngạc nhiên khi anh sẵn sàng đồng ý: “Vâng, vâng, cảm ơn chị!” Anh là một người hoàn toàn khác hẳn lúc trước. Tôi biết đó chính là phần minh bạch của anh đang trả lời.
Tôi thực sự cảm thấy Sư phụ đã an bài mọi thứ cho chúng ta và chỉ đơn giản đang đợi chúng ta thực hiện bằng chính niệm. Chính niệm của chúng ta đến từ Pháp và từ nền tảng tu luyện vững chắc. Chỉ qua việc học Pháp tốt, chúng ta mới có trí huệ để ứng đối với những tâm lý phức tạp của người thường. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể giải khai được những nút thắt trong tâm họ và thực sự cứu được họ.
Một ông cụ 80 tuổi đến phòng khám của tôi để truyền dịch. Trong khi trò chuyện, tôi được biết ông là một Đảng viên. Chúng tôi đã nói về tiêu chuẩn đạo đức xã hội đang trượt dốc như thế nào và tâm của mọi người không còn thuần tịnh nữa, dẫn đến nhiều thiên tai nhân họa. Ông thừa nhận rằng tất cả điều này đều đúng. Nhưng khi tôi nói về phong trào thoái xuất khỏi ĐCSTQ, ông vẫn nói: “Không, không, tôi già rồi, tôi không quan tâm tới bất kể điều gì nữa.” Bất cứ khi nào tôi nói về chủ đề này, ông lại vờ như không nghe thấy hoặc thay đổi chủ đề khác.
Đêm hôm đó, trong khi học Pháp, tôi đã gặp đoạn Pháp này trong bài giảng của Sư phụ:
“Nếu lời chư vị nói rất thuần chính, thì sẽ thật sự đả động đến nơi đáy lòng tư tưởng của người thế gian, lập tức khiến con người thế gian hiểu rõ ngay.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)
Tôi đã hiểu tại sao lời mình nói không tác động gì được đến ông cụ ấy. Hẳn là vì tôi chưa đạt được tiêu chuẩn về sự thuần chính và chính niệm như Sư phụ giảng. Với một ông lão đã đến độ tuổi này, liệu ông có đang chờ đợi Đại Pháp hồng truyền và một học viên đến cứu ông hay không? Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ tất cả những quan niệm, vật chất cùng các nhân tố bất chính trong trường không gian đang can nhiễu việc giảng chân tướng của mình. Tôi cũng phát chinh niệm để giải thể các nhân tố tà Đảng cản trở ông được cứu.
Ngày hôm sau, ông lại đến để truyền dịch. Trông ông càng ngày càng yếu, không thể mở mắt hoặc nói chuyện với bất cứ ai. Tôi không thể tìm được cơ hội để nói chuyện với ông. Tôi có bỏ lỡ cơ hội cứu ông không? Nhưng với tuổi của ông, có lẽ tôi sẽ không gặp lại ông nữa. Vì vậy, tôi không dám bỏ cuộc!
Tôi nhẹ nhàng nói: “Ông à.” Ông mở mắt khi tôi tiếp tục: “Cháu có thể làm phiền ông một phút không? Thoái xuất khỏi ĐCSTQ là lựa chọn mà người Trung Quốc phải làm. Ông không thể né tránh sự lựa chọn đó. Không ngẫu nhiên mà chúng ta gặp nhau hôm nay. Cháu có thể giúp ông thoái ĐCSTQ không?”
Trong khoảnh khắc đó, tâm tôi không có nhân tâm và tất cả những gì tôi muốn là giúp ông được cứu. Tôi cảm thấy mọi thứ như ngưng đọng lại. Ông nói bằng giọng rõ ràng: “Vâng! Vâng! Cảm ơn chị!” Tôi tiếp tục: “Ông à, Pháp Luân Công là tốt, đó chính là Phật Pháp chân chính!” Ông liên tục nói: “Tôi biết! Tôi biết! Thật là tốt!” Mắt tôi nhòe đi: “Bây giờ cháu sẽ để ông nghỉ ngơi!” Ông gật đầu và nhắm mắt lại.
Mọi người được phúc báo sau khi minh bạch chân tướng
Trong những năm giảng chân tướng, tôi nhận thấy rằng các bệnh nhân tiếp nhận chân tướng và sẵn sàng thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó thì phục hồi nhanh hơn. Ngược lại, những người từ chối tiếp nhận chân tướng và không thoái Đảng thì gặp khó khăn nhiều hơn và đôi lúc bệnh tật của họ còn tệ hơn.
Trong đợt dịch cúm vào một mùa đông, phòng khám của tôi gia tăng bệnh nhân cần truyền dịch. Hầu hết các bệnh nhân có triệu chứng nặng phục hồi sau 1-2 ngày điều trị. Tuy nhiên, có một cô gái ở tuổi 20 vẫn sốt dù đã được truyền dịch trong năm ngày. Tôi đã giảng chân tướng cho cô nhiều lần trước đó, nhưng cô vẫn không chịu tin. Cuối cùng, cô phải chuyển đến một bệnh viện để điều trị.
Đây chỉ là một vài ví dụ về việc làm thế nào để bệnh nhân nghe và hiểu được chân tướng, họ thường khỏi bệnh nhanh hơn rất nhiều. Một vài tháng sau, họ sẽ đến thăm tôi và nói: “Việc điều trị của chị lần trước thật tuyệt vời. Thuốc thực sự hiệu quả!” Sau đó, tôi được biết bệnh nhân đã minh bạch chân tướng và được phúc báo. Bệnh nhân của tôi cũng đưa bạn bè, con cái và bố mẹ đến để điều trị, tạo ra những cơ hội tốt cho cả gia đình được đắc cứu.
Dân cư ở khu vực của chúng tôi thường xuyên thay đổi, điều này có nghĩa là người thuê thường chuyển đến và đi liên tục. Nhiều bệnh nhân mới nói rằng người thuê nhà trước đã giới thiệu phòng khám của tôi cho họ. Bất cứ khi nào nghe được điều này, tôi biết rằng bệnh nhân trước đây đã có cơ hội được đắc cứu! Sư phụ từ bi đã an bài mọi sinh mệnh có cơ hội được cứu.
Tôi đã giảng chân tướng tại nơi làm việc trong 10 năm nay. Dưới sự dẫn dắt từ bi của Sư phụ, tôi có thể thuận lợi bước đi trên con đường này. Sư phụ giảng:
“…do vậy tôi thường giảng rằng, trong chứng thực Pháp, hãy làm thật tốt ba việc của các đệ tử Đại Pháp; hết thảy đều trong đấy cả;” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)
Là một lạp tử nhỏ bé của Đại Pháp, tôi càng ngày càng trưởng thành trong làm ba việc. Thể ngộ của tôi là chúng bổ sung cho nhau. Chỉ khi học Pháp tốt và phát chính niệm thì việc giảng chân tướng và cứu người chúng ta mới làm được hiệu quả hơn.
Con xin tạ ơn Sư phụ đã cấp cho con một môi trường tu luyện tốt như vậy! Cách duy nhất con có thể báo đáp Ngài đó là tinh tấn tu luyện.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/12/340768.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/6/162408.html
Đăng ngày 17-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.