Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-2-2017] Đầu năm 2017, khi con gái của ông Lưu Điện Nguyên tới thăm ông ở Nhà tù số 1 Trầm Dương, ông phải ngồi trên xe lăn và trông rất gầy yếu.

Hiện nay, ông Lưu đã 80 tuổi, đang lãnh án 11 năm rưỡi tù giam vì khởi kiện nguyên lãnh đạo Đảng cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999. Thẩm phán buộc tội ông với tội danh “sử dụng tổ chức tôn giáo để chống phá việc thi hành pháp luật,” một lý do thông thường được Đảng Cộng Sản Trung Quốc sử dụng để cầm tù các học viên Pháp Luân Công.

Bà Lưu Ngọc Phương, vợ ông Lưu, không được phép thăm [ông] vì bà tu luyện Pháp Luân Công.

Ngày 9 tháng 11 năm 2015, ông Lưu bị bắt khi đang thăm chị gái. Từ năm 2010, ông đã buộc phải rời khỏi nhà và đi các nơi để tránh bị bắt giữ.

Ngày 7 tháng 4 năm 2016, Tòa án tỉnh Kiến Bình đã xét xử ông. Theo người nhà của ông Lưu, những người đã tham dự phiên xét xử cho biết ông Lưu trông nhợt nhạt và giường như bị mất trí nhớ trong suốt phiên xét xử. Trong khi đó, ông khỏe mạnh và hoạt bát trước khi bị bắt.

Ông Lưu vẫn bị cầm tù mặc dù ông không đáp ứng được những yêu cầu tối thiểu về sức khỏe để bị giam.

Từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, ông Lưu từng bị bắt và kết án nhiều lần vì tín ngưỡng của mình. Trước bản án dài gần đây nhất, ông Lưu từng chịu bảy năm tù giam từ năm 2001 đến 2008.

Ông Lưu bị buộc lao động nặng nhọc hơn 10 giờ [mỗi ngày] trong lần bị cầm tù trước đây. Khi lính canh nhà tù phát hiện ra ông đang nói chuyện với người khác, ông bị tát vào mặt và bị biệt giam. Ông bị buộc vào giường trong tư thế căng người ra cho đến khi da trên khắp cơ thể ông nứt nẻ ra. Lính canh cũng buộc ông phải uống 10 viên thuốc không rõ tên hai lần một ngày trong gần một năm.

Cuối cùng, ngày 31 tháng 7 năm 2008, sau bảy năm chịu tra tấn, khi được thả ông chỉ còn da bọc xương. Ông không thể đứng thẳng và thường xuyên ho ra máu. Ông trở lại tu luyện Pháp Luân Công và dần dần bình phục.

Trong khi ông bị cầm tù, vợ ông cũng bị bắt giữ vào năm 2002 và bị kết án ba năm lao động cưỡng bức, để lại hai đứa con nhỏ ở nhà bơ vơ. Mùa đông ở vùng đông bắc Trung Quốc rất giá lạnh, đến nỗi một cốc nước có thể đóng băng khi đặt ở trong nhà, nhưng hai đứa trẻ không đủ khả năng để làm ấm ngôi nhà.

Cô con gái 16 tuổi của họ phải bỏ học và làm việc vặt để nuôi sống cô và em trai 14 tuổi. Cô thường dậy sớm lúc ba giờ sáng để làm bánh ăn sáng, rồi đạp xe đạp đến các chợ hàng tạp hóa cách xa hàng dặm để bán chúng.

Năm 2004, sau khi bà Lưu được thả ra, bà đạp xe đạp hơn 100 dặm (~ 161km) tới thăm chồng, nhưng lại bị lính canh chặn lại bên ngoài nhà tù. Lần thứ hai đạp xe tới đó, bà được gặp ông và hai người đã bật khóc khi nhìn thấy nhau.

Năm 2010, hai người lại bị bắt. Trong khi ông Lưu thoát khỏi nơi giam giữ của cảnh sát, vợ ông bị kết án thêm bốn năm nữa. Hai đứa con của họ bị bỏ lại ở nhà một mình. Không được chăm lo cẩn thận, nên nhà của họ bị hư hỏng nặng và trang trại cây hoa quả của họ trở thành một vùng đất hoang.

Sau nhiều năm phiêu bạt từ nơi này qua nơi khác, năm 2015, ông Lưu bị bắt lại và bị kết án 11 năm rưỡi tù giam.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/17/343213.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/23/162277.html
Đăng ngày 14-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share