Bài viết của Tuyết Liên, một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-12-2016] Tôi năm nay 62 tuổi, đã nghỉ hưu và hiện đang sống tại một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Hắc Long Giang. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1999,và kể từ đó, Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi, cho tôi một cuộc đời mới cùng một gia đình hạnh phúc.

Một cuộc đời đau khổ

Kể từ thời niên thiếu, tôi là một người có thể chất yếu đuối, tính tình nhu nhược, ít giao tiếp và dễ dàng nổi nóng với mọi thứ.

Năm 18 tuổi, tôi thường bị bệnh lao phổi, sốt, ho khan, và bụng đau sưng to lên hành hạ. Thuốc kháng sinh cũng không giúp gì được tôi nhiều bởi nó làm tôi bị chóng mặt, mất thăng bằng khi đi đứng. Ngoài ra, tôi cũng bị giảm thị lực do bị ngộ độc thuốc.

Sau khi kết hôn, chồng tôi là một người hiền lành và đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn không hài lòng và có thể nổi giận với anh từ những sự việc nhỏ nhặt nhất. Tuy nhiên, anh ấy vẫn không hề phiền lòng mà vẫn chăm sóc tôi chu đáo. Để kiếm thêm tiền, anh thường nhận làm những công việc nặng nhọc nhất ở cơ quan và về nhà vẫn phải làm mọi công việc nhà.

Sau đó, chúng tôi bị thất nghiệp vì công ty bị phá sản. Để kiếm kế sinh nhai, chúng tôi mấy lần ra buôn bán nhưng đều thất bại và bị mất sạch tiền.

Bị rơi vào bước đường cùng vì cho rằng mình đã mất tất cả. Trong một lần quẫn bách, tôi đã uống thuốc để tự tử, muốn dùng cách này để chấm dứt mọi đau khổ của cuộc sống, nhưng chồng tôi đã phát hiện kịp thời và đưa tôi tới bệnh viện cấp cứu. Tuy đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng cuộc sống của tôi vẫn chìm trong đau khổ không lối thoát.

Khi tôi 30 tuổi, những căn bệnh của tôi trở nên tồi tệ hơn. Các bác sĩ nói rằng bệnh của tôi không thể chữa được mà chỉ có thể kiềm chế được mà thôi.

Sau đó, tôi có biểu hiện của người mắc bệnh tâm thần. Tôi cả ngày không ăn không ngủ, tự mình lầm bẩm những câu vô nghĩa, quăng vứt đồ đạc lung tung, lúc thì trèo lên cây, lúc lại xuống cào vào tường, làm náo động cả hàng xóm láng giềng.

Người nhà đã mua cho tôi một loại thuốc. Sau khi uống, tôi đã ngủ mê man 20 ngày. Cuối cùng khi tỉnh dậy, tôi như biến thành một con người hoàn toàn khác. Ánh mắt đờ đẫn, không nói không cười, suốt ngày chỉ ngồi và nhìn chằm chằm vô hồn vào không trung. Chồng tôi chán nản, buồn bã, bầu không khí trong gia đình như có một đám mây đen u ám bao phủ.

Cuộc đời đã thay đổi

Có câu nói “Đại nạn không chết tất có hậu phúc.” Năm 1999, vận may của tôi đã đến và đã khiến cho cuộc sống bi thảm của tôi thay đổi. Có một người đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Lần đầu tiên khi nghe Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp giảng Pháp, tôi đã kinh ngạc sững sờ. Âm thanh này rất quen thuộc, thân thiết và nó đã khiến tâm tình tôi kích động không diễn tả thành lời. Từng lời giảng của Sư phụ như đã khai mở ký ức của tôi và khiến tôi hiểu được mục đích và ý nghĩa của cuộc sống. Tôi đến đây vì Pháp và mục đích là tu luyện để trở về với bản ngã của mình.

Tôi đã không thể buông được cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp xuống và đã đọc liên tục trong vài ngày liền. Tôi đã không còn bị mê mờ nữa, đã trở nên minh bạch hơn và mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất. Sư phụ còn gánh chịu nghiệp lực thay tôi và còn cho tôi cảm nhận được sự kỳ diệu và năng lực siêu thường của Đại Pháp để tăng cường tín tâm tu luyện của tôi. Đã hơn 17 năm qua, tôi đã không còn phải uống tới một viên thuốc nào cả. Sức khỏe của tôi rất tốt, trên mặt không có nếp nhăn, và mái tóc màu xám của tôi đã đen trở lại.

Chồng tôi từ khi còn trẻ do lao động quá sức nên cũng đã mắc chứng đau cơ ở eo lưng, uống thuốc dán cao mãi không khỏi. Năm 2005 khi đang dọn dẹp nhà cửa thì bệnh lại tái phát khiến anh không đứng lên được, đau đớn vô cùng. Tôi đã khuyên anh nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh đã xem băng video Sư phụ giảng Pháp vài lần và đã đọc Cửu Bình (chin bài bình luận về Đảng Cộng Sản). Mọi triệu chứng bệnh của anh đã biến mất và bây giờ anh rất khỏe mạnh. Khi đã về hưu, anh vẫn còn nhận làm thêm nhiều việc, thậm chí đến cả những thanh niên trẻ cũng không làm bằng anh.

Con dâu tôi làm việc xa nhà, vì thế tôi phải trông cháu. Cháu tôi rất khoẻ mạnh, thông minh và vô cùng đáng yêu. Cháu thường học theo tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” mọi lúc. Thông thường khi bị ốm, cháu chỉ bị mệt qua loa và chưa bao giờ phải dùng tới thuốc cả.

Tôi cố gắng tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày và thường hướng nội mỗi khi gặp xung đột. Tôi cũng đã loại bỏ được nhiều chấp trước như tâm kiêu ngạo, tâm hiển thị, không nghe người khác chỉ trích và khuynh hướng thích chỉ trích người khác.

Cuộc sống của tôi đã được hưởng lợi ích rất nhiều kể từ khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không chỉ về lợi ích sức khỏe mà tình hình tài chính cũng được cải thiện đáng kể. Chúng tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được trở thành những học viên Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/5/338535.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/30/160502p.html
Đăng ngày 4-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share