Bài viết của Tùng Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-12-2016] Gia đình tôi đã nhận được những phúc báo to lớn của Pháp Luân Đại Pháp, và sau đây tôi muốn chia sẻ ba câu chuyện đã xảy ra với cha, con và mẹ chồng của tôi

Cha tôi ném đi cái nạng đã gắn bó với ông suốt 20 năm

Cha tôi từng là một công nhân lâm nghiệm lái cần cẩu để bốc dỡ gỗ. Một lần trong khi đang làm việc thì một sợi dây của cần cẩu bị đứt khiến cha tôi ngã và bị chấn thương nghiêm trọng. Kể từ đó chân tay của cha tôi bị mất cảm giác.

Giữa tháng 6 năm 1996, cha tôi chuyển đến sống cùng với tôi. Một đồng tu tại nhóm học Pháp chung của chúng tôi nhìn thấy ông và đề nghị: “Để cha chị đọc sách Chuyển Pháp Luân đi. Điều đó sẽ giúp bác ấy.”

Ngày hôm sau người học viên đó đã mang sách đến cho chúng tôi. Cha tôi nói một cách đầy bi quan: “Không gì có thể giúp được tôi đâu. Tôi đã bị như thế này gần 20 năm rồi. Tôi đã tới tất cả các bệnh viện lớn để chữa trị nhưng cũng chẳng có tác dụng gì cả.”

Tôi không chịu từ bỏ và giục cha tôi đọc sách. Sau khi đọc xong cuốn sách, ông nói: “Cuốn sách này là một kho báu.”

Sau đó, ông đã tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi và xem những video Sư phụ giảng Pháp ở Tế Nam.

Một tối, ông cảm thấy chân mình đau đớn như đang bị lửa đốt và ông đã hét lên trong đau đớn.

Tôi nói với cha: “Cha ơi, Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho cha.”

Buổi sáng hôm sau cha tôi đi ra điểm luyện công. Ông đau đến nỗi không thể đứng được, và phải dựa vào tường để có thể luyện hết bài công pháp số hai dài 30 phút.

Đến đêm hôm đó, khi thay quần áo cho ông, mẹ tôi nhìn thấy một ký tự chữ Vạn xuất hiện trên chân của ông

Ngay sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cha tôi đã bỏ hút thuốc. Ông nói mùi thuốc lá khiến ông cảm thấy khó chịu.

Một ngày, khi tôi đi làm về, tôi nhìn thấy cha đang ngồi trước nhà. Ông gọi tội thật to: “Nhìn ba này!”

Trước sự kinh ngạc của tôi, cha tôi đã nâng cái nạng mà ông đã sử dụng đã 20 qua năm lên và sau đó bước đi khoảng năm hoặc sáu bước mà không cần sự trợ giúp nào cả.

Nước mắt chảy đầy trên mặt, tôi đã chạy vội tới để giúp cha và không ngừng nói: “Xin đa tạ Sư phụ! Đa tạ Sư phụ!”

Đó là một cảm giác khó diễn tả thành lời.

Sự tái sinh của con trai tôi

Khi sinh ra, con trai tôi rất gầy và yếu. Đến ngày thứ 37, cháu bị viêm phổi và sốt liền ba ngày trời. Buổi tối các bác sĩ tới và nói với chúng tôi rằng nếu bình ô xy được rút ra, cháu bé sẽ chết ngay lập tức. Họ đến nói trước để cho chúng tôi chuẩn bị tinh thần.

Mẹ chồng và chồng tôi khuyên tôi nên bỏ đứa bé trước khi trời sáng, nhưng tôi không đang tâm làm như thế và đã giữ cháu lại.

Sáng hôm sau, cháu đã tỉnh lại. Mẹ chồng tôi nói rằng cháu được thần linh bảo hộ.

Bảy tuổi, con trai tôi bị teo dây thần kinh thị giác và đến năm 19 tuổi, cháu bị vảy nến. Gần 95% diện tích da của cháu nhìn giống như tấm vải trắng và đầu của cháu còn tệ hơn- nhìn giống như đang đội một chiếc mũ bảo hiểm. Con tôi không thể đi bộ được vì hai chân của cháu sẽ bị chảy máu nếu đi bộ. Chúng tôi đã thử đến rất nhiều bệnh viện, gặp nhiều bác sỹ và điều trị 11 năm nhưng vẫn không có tác dụng.

Khi còn ít tuổi như thế mà con trai tôi đã phải chịu đựng nhiều đau khổ cả về thể chất lẫn tinh thần.

Cháu không thể chịu đựng thêm được nữa và nói với tôi: “Mẹ ơi, con muốn nhảy lầu tự tử. Trước khi làm điều đó con muốn mua một bảo hiểm nhân thọ để bố mẹ được hưởng. Làm như thế, con sẽ không còn điều gì phải bận tâm sau khi chết.”

Khi nghe những lời của con, trái tim tôi như bị dao cứa.

Tôi nghĩ chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được cháu, nên đã thuyết phục cháu tu luyện Đại Pháp.

Ngày 28 tháng 6 năm 2014, ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên, khi con trai tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã cùng nhau học Pháp với các đồng tu ở nhóm học Pháp của tôi.

Sang ngày thứ ba, một khảo nghiệm đã đến với con trai tôi. Dì tôi gọi điện và nói rằng dì đã tìm được một đơn thuốc đặc biệt để chữa cho bệnh cho cháu.

Cháu đã không dao động và rất kiên định: “Cháu đang luyện Pháp Luân Đại Pháp và cháu sẽ không thử bất cứ phương thuốc nào nữa.”

Các đồng tu ở điểm học Pháp đã giúp đỡ cháu đề cao tâm tính và động viên cháu rất nhiều. Trước đây, cháu thường đắm mình trong những trò chơi máy tính và điện thoại di động và thỉnh thoảng đi ra ngoài thâu đêm để chơi điện tử. Sau một tuần tu luyện, cháu đã từ bỏ tất cả những loại trò chơi đó.

Cùng lúc đó, Sư phụ bắt đầu tịnh hóa thân thể cho cháu. Những vùng da cứng của cháu đã dần trở nên mềm, bong ra và được thay thế bằng một lớp da mới.

Một lần sau khi chúng tôi vừa học Pháp xong và đang chuẩn bị về nhà, ngay khi cháu vừa ngồi lên xe đạp điện, bỗng cháu nghe thấy vật gì đó rơi xuống đất kêu vang.

Cháu quay lại xem đó là vật gì nhưng không nhìn thấy gì cả. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã tiêu diệt con linh thể ở không gian khác cho con tôi.

Một lần khác tại nhóm học Pháp, một đồng tu đã cho cháu xem một tài liệu giảng chân tướng. Có một hình vẽ trong đó vẽ một con rắn khổng lồ đang quấn quanh một người.

Cháu ngạc nhiên và nói: “Cháu nhìn thấy con rắn giống như thế này quấn quanh người cháu trong một giấc mơ.”

Cháu nói cháu đã có một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, cháu đã bị mắc kẹt trong một đống những con rắn nhưng được một lá bùa hộ mệnh sáng lấp lánh bảo vệ. Cuối cùng những con rắn đó cũng bị đuổi đi.

Một tháng sau, cuối cùng con trai tôi đã có thể mặc được áo sơ mi ngắn tay, loại áo mà đã mười năm nay cháu không thể mặc. Đại Pháp đã cứu độ con trai tôi và cho cháu một cuộc đời thứ hai.

Khi đã có nhận thức sâu hơn về Đại Pháp, cháu bắt đầu làm những việc để hỗ trợ việc giảng chân tướng. Cháu giúp các học viên mua máy nghe nhạc để luyện công, thuyết phục bạn cùng lớp thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, đi dán tờ rơi giảng chân tướng, và tham gia vào phong trào khởi kiện cựu độc tài Giang Trạch Dân.

Cháu rất tinh tấn trong học Pháp và mỗi ngày đọc ít nhất một bài giảng. Nếu bận và bỏ lỡ buổi học Pháp chung, cháu sẽ tự học trước khi đi ngủ.

Sự hồi phục của con trai khiến gia đình tôi và họ hàng kinh ngạc. Sau khi chứng kiến sự thay đổi của con, chồng tôi cũng bắt đầu nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu mỗi ngày.

Hiện con trai tôi nhìn rất đĩnh đạc và tự tin. Lưng của cháu cũng trở nên thẳng không gù như trước đây.

Đa tạ Sư phụ! Đa tạ Đại Pháp!

Những phàn nàn và oán hận của tôi với mẹ chồng biến mất

Mẹ chồng tôi là một góa phụ khi còn rất trẻ. Nó thực sự không hề dễ dàng cho bà khi phải một mình nuôi nấng con cái.

Tôi thường mua quần áo cho mẹ chồng, nhưng bà không bao giờ ghi nhận những nỗ lực của tôi mà chỉ luôn nói về những điều tốt đẹp mà những chị em dâu khác của tôi đã đối xử với bà như thế nào.

Vào dịp sinh nhật thứ 70 của bà, tôi đã đưa cho bà nhiều tiền hơn hai chị em dâu khác, nhưng bà vẫn không hài lòng.

Thời gian trôi qua khiến chúng tôi ngày càng xa cách nhau hơn. Tôi không muốn tới thăm mẹ chồng hay nói chuyện với bà và thường phàn nàn và mang tâm oán hận bà.

Mùa hè năm 2013, khi tôi đang đi xe đạp, thì một chiếc xe máy đằng sau đâm vào tôi và làm tôi ngã xấp mặt xuống đất. Tôi bị chảy rất nhiều máu và không thể đứng dậy.

Người lái xe máy rất sợ hãi và hỏi tôi cảm thấy thế nào. Tôi cầu Sư phụ giúp tôi đứng dậy. Tôi mở miệng nhưng không thể nói thành lời.

Người lái xe đề nghị được đưa tôi tới bệnh viện để kiểm tra, nhưng tôi chỉ lắc đầu từ chối.

Tôi muốn cứu anh ta. Khi ý nghĩ đó xuất hiện, tôi đã có thể nói chuyện được. Tôi nói với anh ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là được dàn dựng lên để đổ lỗi cho Pháp Luân Công và thuyết phục anh ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Khi biết anh ấy đã thoái đảng, tôi nói anh hãy ghi nhớ câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Anh ấy lập lại nhiều lần và hứa sẽ luôn ghi nhớ.

Sau khi về nhà, tôi hướng nội và đã tìm ra vấn đề của mình: tâm phàn nàn và oán hận của tôi với mẹ chồng.

Khi 73 tuổi, mẹ chồng tôi bị gãy chân.

Khi biết tin, tôi đã tới mua sườn heo nấu canh cho bà và giúp bà dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ quần áo.

Trước những cử chỉ chăm sóc ân cần của tôi, bà đã rất xúc động và hỏi: “Mẹ không làm gì sai. Sao mẹ lại gặp phải họa này?”

Tôi nói với bà: “Mẹ à, đó là việc tốt. Nếu là nợ nghiệp thì cần phải hoàn trả,” và kể với bà một câu chuyện về việc trả nợ nghiệp đã mắc từ đời trước.

Bà cảm thấy khỏe hơn sau khi nghe câu chuyện và những giãn cách giữa chúng tôi biến mất. Tôi trải nghiệm một cảm giác nhẹ nhàng và thỏai mái khi một học viên biết nghĩ đến người khác trước.

Tôi bật băng thâu âm bài giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu cho bà. Vài ngày sau bà kể với tôi rằng, bà có một giấc mơ, trong giấc mơ có ba người kéo chân bà ra khiến bà đau đến vã mồ hôi.

Tôi nói với bà rằng đó là điều tốt vì Sư phụ đang chữa lành chân của mẹ. Vài ngày sau đó, mẹ chồng tôi đã có thể bước đi được.

Mẹ chồng tôi tin rằng Đại Pháp là tốt và thường niệm câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Trong dịp Tết Nguyên Đán, mẹ chồng tôi đã treo những bức tranh mô tả Pháp Luân Đại Pháp đang cứu độ chúng sinh lên tường. Hiện tại mối quan hệ giữa chúng tôi tốt đẹp hơn bao giờ hết.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/16/333812.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/5/161019.html

Đăng ngày 27-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share