Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thụy Sỹ

[MINH HUỆ 23-10-2016] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được 14 năm. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, một hành trình kỳ diệu đi từ vô số những đau đớn và thống khổ tới niềm hạnh phúc không thể ngờ tới.

Khỏi bệnh – Bệnh thoát vị đĩa đệm thắt lưng và u nang mũi biến mất

Năm 15 tuổi, tôi được chọn học nhảy cao trong môn thể dục và trong suốt quá trình luyện tập xương của tôi bị chấn thương mà sau đó phát triển thành bệnh thoát vị đĩa đệm thắt lưng. Tôi không thể mang vác đồ vật và cũng không thể đi bộ trong thời gian dài. Lúc đó tôi mới chỉ là một thiếu niên.

Các triệu chứng bệnh bùng phát vài lần trong một năm. Mỗi lần, tôi đều phải nằm liệt giường và phải mất tới vài tuần để hồi phục. Tôi đã đau đớn tới mức không muốn sống nữa.

Cha tôi đã đưa tôi tới gặp nhiều bác sĩ khác nhau [để khám bệnh]. Tôi đã thử mọi phương pháp điều trị có thể, từ Trung y đến Tây y, nhưng cũng chỉ có thể làm dịu bớt các triệu chứng.

Một bác sĩ đã cảnh báo sau khi xem phim chụp X-quang của tôi: “Nếu chỉ nhìn vào phim X-quang này, tôi sẽ cho rằng cháu là một người đã hơn 60 tuổi từng phải lao động chân tay vô cùng vất vả. Cháu vẫn còn quá trẻ. Có lẽ cháu sẽ không thể có em bé được.”

Tôi tuyệt vọng và đã khóc sau khi rời bệnh viện. Hy vọng về hôn nhân và gia đình của tôi tan biến.

Tôi quyết định ra nước ngoài học tập. Cha tôi kịch liệt phản đối vì tình trạng của tôi, nhưng tôi đã quyết tâm và bắt đầu biến giấc mơ thành hiện thực.

Hai tuần sau, tôi giành được một cơ hội vừa học vừa làm ở Thụy Sỹ, thực tập tại một khách sạn. Một ngày, khi đang làm việc ở quầy lễ tân, hai người phụ nữ phương Tây lớn tuổi bước vào. Khi họ thấy tôi là người Trung Quốc, họ quay trở lại xe ô-tô và mang cho tôi một số tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có một vài câu hỏi về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tiếng Đức của tôi không đủ tốt để có thể giao tiếp được với họ.

Một vài ngày sau họ quay lại và đi cùng một người thanh niên Trung Quốc trẻ tuổi. Anh ấy giải đáp các thắc mắc của tôi và giúp tôi minh bạch những quan niệm sai lầm do tuyên truyền của chính quyền cộng sản gây ra. Ngay sau đó tôi đã quyết định rằng tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Người thanh niên trẻ đó bây giờ là chồng tôi.

Khoảng một tháng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một bạn cùng lớp của tôi nhờ tôi mang giúp hành lý của cô ấy (khoảng 30kg) xuống tầng. Tôi không hề lưỡng lự và đã giúp cô ấy. Đêm hôm đó, tôi đột nhiên nghĩ tới căn bệnh thoát vị đĩa đệm thắt lưng của mình. Đáng lẽ tôi không thể nào mang được một chiếc vali nặng đến vậy! Nhưng tôi không cảm thấy chút khó chịu nào sau khi xách chiếc vali ấy. Tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Tôi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp vô cùng kỳ diệu.

Tôi mang thai và trong suốt quá trình đó, tôi cảm thấy rất tốt.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị viêm xoang, biến dạng sụn mũi bên và u nang mũi. Cổ họng của tôi thường sưng lên, tôi bị nhiễm trùng mũi và nghẹt mũi. Ở Trung Quốc, tôi từng phẫu thuật u nang mũi. Bác sĩ nói với tôi rằng u nang sẽ tiếp tục phát triển lại, do đó cần làm phẫu thuật ba năm một lần, nếu không, các dây thần kinh thị giác sẽ bị chèn ép dẫn đến nguy hiểm.

Pháp Luân Đại Pháp đã chữa khỏi tất cả các bệnh tật của tôi. Thậm chí vị bác sĩ từng xem phim chụp X-quang của tôi cũng phải thốt lên rằng thật là kỳ diệu.

Hàn gắn tinh thần – Mối quan hệ với mẹ tôi chuyển từ “người thù địch” thành “thân nhân”

Hầu hết các thế hệ trong gia đình tôi không có anh chị em do “chính sách một con” của nhà nước, nhưng tôi là một ngoại lệ. Tôi có một em trai.

Tôi lớn lên cùng với ông bà, những người theo Công giáo. Bà tôi giáo dục tôi tuân theo các nguyên tắc trong Kinh thánh. Bất cứ khi nào tôi bị bắt nạt hay bị đối xử bất công, bà đều nói với tôi: “Nếu ai đó tát vào má phải của cháu, hãy chìa má bên kia cho họ tát.”

Lúc đó, tôi không thể hiểu được ý nghĩa của điều đó, nhưng dần dần tôi đã hình thành một tâm lý nhẫn chịu. Tôi cố gắng không có ác cảm với ai, nhưng tôi có thể vẫn khóc và sau đó sẽ quên nó.

Tuy nhiên, mẹ tôi chỉ trích tôi và nói tôi là một kẻ ngốc. Mẹ yêu quý em trai tôi và nói em rất thông minh. Sau khi tôi chuyển về sống cùng cha mẹ năm tôi 12 tuổi, cuộc sống trở nên tràn đầy những thống khổ. Mẹ tôi trọng nam khinh nữ. Mẹ thường chửi mắng và đánh đập tôi. Mỗi đêm tôi đều khóc một mình.

Tôi tính tới việc tự tử, nhưng từ tận đáy lòng, tôi có cảm giác rằng các vị thần đang quan sát tôi và tương lai tôi sẽ gánh vác sứ mệnh quan trọng.

Năm tôi 14 tuổi, tôi bỏ trốn để tránh những trận đòn của mẹ. Cha tôi tìm được tôi và đưa tôi về nhà. Việc ngược đãi tiếp tục và oán hận giữa tôi và mẹ lớn dần.

Khi lần đầu tiên đọc Chuyển Pháp Luân, tất cả những oán hận dường như đều được giải quyết ngay lập tức. Sư phụ đã giảng:

“Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không—đây là vấn đề then chốt.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi dần hiểu được tại sao mẹ tôi lại vô cùng lạnh nhạt với tôi. Đó là bởi vì tôi đã nợ mẹ tôi từ kiếp trước. Mọi việc đều có nhân quả. Nếu không thể vứt bỏ được lòng tự trọng và nỗi oán giận của mình, tôi sẽ không thể nào tu luyện được.

Khi nhận ra điều này, tôi đã gọi điện về nhà. Tôi vẫn nhớ lúc đó. Mẹ tôi trả lời điện thoại và khi nghe giọng của tôi, mẹ tôi đưa điện thoại cho cha tôi và giận dữ nói: “Là con gái anh!”

Sau khi nói chuyện với cha tôi một lúc, tôi nói tôi muốn nói chuyện với mẹ. Cha tôi lặng người, nên tôi phải lặp lại mong muốn của mình. Tôi có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của cha khi ông gọi mẹ tôi lại nghe điện thoại.

Lúc đầu khá lúng túng và tôi không biết nên nói gì. Mẹ tôi miễn cưỡng nói chuyện với tôi, nhưng tôi đã cố gắng phá vỡ sự lạnh nhạt đó. Mẹ tôi đột nhiên bực mình khi chúng tôi đang nói chuyện, nhưng tôi không động tâm. Thay vào đó, tôi nghĩ rằng mẹ đang vui mừng. Tôi không thể nén nổi vui mừng. Sau đó, bà không còn mắng mỏ tôi khi tôi gọi điện nữa.

Sau ngày con trai tôi chào đời, tôi đã gọi điện cho mẹ và nói: “Mẹ ơi, bây giờ con cũng làm mẹ rồi. Con thực sự trân trọng những hy sinh của mẹ khi nuôi dạy con. Con thật tâm xin lỗi vì những điều con đã làm với mẹ.”

Tôi nghe thấy mẹ đang nghẹn ngào ở đầu dây bên kia.

Mẹ và tôi ngày càng thân thiết. Thậm chí mẹ còn chia sẻ với tôi những suy nghĩ mà mẹ không chia sẻ với cha tôi.

Bà bắt đầu quan tâm tới tôi và cuộc sống của tôi. Mẹ chưa từng mua quần áo cho tôi khi tôi còn nhỏ. Nhưng bây giờ, mẹ tôi bắt đầu gửi cho tôi quần áo, trang sức và đồ ăn nhẹ.

Trở thành một người vợ biết cảm thông và một người mẹ giàu tình thương

Tôi sống với ông bà khi tôi còn nhỏ. Bà tôi không bao giờ yêu cầu tôi làm việc nhà. Khi tôi sống với cha mẹ, tôi không bao giờ làm việc nhà, do thường xuyên xung đột với mẹ. Tính khí của tôi rất tệ trong môi trường đó.

Trước khi tôi kết hôn, mẹ tôi đã cảnh báo chồng tôi: “Con gái của mẹ rất xấu tính và không bao giờ làm việc nhà. Do đó con nên suy nghĩ lại về việc kết hôn với nó.”

Chồng của tôi, khi đó đang ở độ tuổi 20, đã trả lời mà không một chút lưỡng lự: “Không sao. Con sẽ làm mọi thứ! Hơn nữa, tâm tính của cô ấy cũng rất tốt rồi.”

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng nổi nóng là ma tính và tôi sẽ mất đức. Sư phụ đã giảng:

“Khi nghiệp lực đang trong quá trình chuyển hoá, để có thể giữ vững bản thân—chứ không biểu hiện như người thường vốn hay làm sự tình tệ hơn—thì bình thường chúng ta [luôn] phải bảo trì tâm từ bi, tâm thái hoà ái. Khi đột nhiên gặp một vấn đề nào đấy, thì chư vị sẽ có thể xử lý nó được tốt. [Nếu] thông thường toàn tâm của chư vị luôn hoà ái từ bi như thế, [thì] khi đột nhiên xuất hiện vấn đề, chư vị sẽ có thêm một khoảng hoà hoãn, [để] cân nhắc thêm. [Còn nếu] trong tâm cứ luôn nghĩ đến tranh [đấu] với người khác, đấu [tranh] này khác, [thì] tôi nói rằng hễ gặp vấn đề là chư vị liền gây sự với người ta; đảm bảo là như vậy. Do đó [khi] chư vị gặp mâu thuẫn nào đấy, [thì] tôi nói rằng [đó] là để vật chất màu đen của bản thân chư vị chuyển hoá thành vật chất màu trắng, chuyển hoá thành đức.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi chú ý nhiều hơn tới tâm tính của mình sau khi đọc đoạn Pháp này. Tôi học cách quan tâm tới cảm giác của người khác, dù là tại nơi làm việc hay khi ở nhà, trong cả lời nói và hành động. Dần dần, càng nhiều người kết bạn với tôi. Tất cả mọi người đều nói rằng tôi là một người tốt bụng và hòa nhã.

Chồng tôi thực sự đã làm như anh ấy hứa sau khi chúng tôi kết hôn. Anh ấy làm tất cả việc nhà, đi chợ và nấu ăn. Chồng tôi là con trai út trong gia đình có sáu anh chị em, nhưng Pháp Luân Đại Pháp đã biến anh ấy trở thành một người chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn. Tôi đã được anh khích lệ.

Tôi bị thèm ngủ suốt thời gian mang thai. Một lần, khi chồng tôi đi làm về, tôi vẫn còn đang ngủ. Tôi bỏ lại chén bát dùng cho bữa trưa [mà không rửa]. Tôi mở mắt để xem anh ấy sẽ phản ứng thế nào. Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh không phàn nàn gì cả, thậm chí anh còn không cau mày. Anh ấy đặt chiếc cặp xuống và bắt đầu rửa chén bát và nấu ăn. Tôi vô cùng cảm động. Tôi vô cùng ngạc nhiên về Đại Pháp, vì có thể khiến mọi người trở nên bao dung đến như vậy.

Ngày hôm sau, tôi đọc một bài viết trên website Minh Huệ và tôi đã được khích lệ rất nhiều. Tôi quyết tâm chiểu theo những nguyên lý của Đại Pháp và trở thành một người vợ biết cảm thông, một người mẹ biết yêu thương. Kể từ đó, tôi bắt đầu làm việc nhà và học cách nấu ăn.

Một vài năm sau, cha mẹ tôi tới thăm chúng tôi. Họ vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến tôi đã thay đổi nhiều như thế nào.

Cha mẹ tôi trước đó không biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Thêm vào đó, chồng tôi không thể xin được visa để về Trung Quốc vì đức tin của anh vào Pháp Luân Đại Pháp. Đây là lý do chính mà ban đầu họ đã phản đối cuộc hôn nhân của chúng tôi và việc tôi tu luyện.

Chứng kiến những thay đổi tích cực của tôi và chứng kiến chồng tôi là một người tốt như thế nào, cha mẹ tôi không còn phản đối việc chúng tôi tu luyện nữa. Họ thậm chí còn nói với những người thân của chúng tôi chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Cha mẹ tôi thường xuyên khen ngợi chồng tôi. Họ cũng mừng cho tôi.

Chúng tôi nuôi dạy con trai chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Các thầy cô giáo ở trường đánh giá cao cách hành xử tốt của cháu.

Không lời nào có thể biểu đạt được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ Lý Hồng Chí, Ngài đã thay đổi cuộc đời tôi và cấp cho tôi cơ duyên quý giá để tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/23/336649.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/7/159852.html

Đăng ngày 12-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share