Bài viết của Cảnh Ngọc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-11-2016] Con xin kính chào Sư phụ từ bi! Chào các bạn đồng tu!

Tôi muốn chia sẻ cách mà tôi đã sống sót và hồi phục sau một tai nạn sinh tử nhờ sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Qua trải nghiệm này, tôi đã có thêm những thể ngộ mới trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình.

Sống sót sau tai nạn

Ngày 9 tháng 10 năm 2012, tôi và một học viên khác đã đến một ngôi làng xa xôi để phân phát các tờ rơi thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Khi công việc kết thúc thì đã nửa đêm rồi. Chúng tôi đi xe máy về nhà. Chúng tôi đi dọc theo đường làng khoảng 16 km rồi sau đó đi vào đường cao tốc chính.

Ngay sau khi vào làn đường cao tốc, một chiếc xe tải chở nhiên liệu đã đâm vào chúng tôi và người cầm lái của chúng tôi bị văng ra xa mấy mét. Học viên kia vẫn tỉnh táo nhưng tôi thì bất tỉnh trên đầu xe gắn máy.

Tài xế xe tải hoảng sợ và gọi cảnh sát.

Xe cứu thương đã đưa chúng tôi đến bệnh viện huyện và tôi đã được nhận vào Phòng hồi sức cấp cứu. Gia đình tôi sau đó đã nói rằng tôi bị gãy một xương đùi; từ xương chậu đến đùi bị vỡ thành bốn phần, 11 xương sườn bị gãy, nội tạng lệch vị trí, phần mô mềm xung quanh xương đùi bên phải bị tổn thương và chảy máu trong lồng ngực.

Ngày hôm sau, tôi nghĩ mình đang đi phân phát tờ rơi, nhưng tôi thắc mắc tại sao mình không thể cử động được. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi không thể mở mắt, nhưng tôi cảm nhận rằng có một vài người xung quanh mình.

Tôi đã cố gắng mở mắt. Tôi nghe mọi người nói về cơ thể bị sưng phồng của mình. Tôi cũng nghe thấy họ đang khóc. Tôi không thể nói được, nhưng tôi biết hẳn là có điều gì đó không hay đã xảy ra. Cuối cùng, khi tôi mở được mắt, tôi nghe thấy người nhà nói rằng: “Cô ấy tỉnh rồi kìa!”

Tôi đang thở ra, nhưng không thể thở được. Tôi cảm giác như mình sắp chết và hầu như không còn hy vọng sống. Nhưng tôi biết rằng mình là một học viên Đại Pháp và Sư phụ sẽ bảo hộ tôi. Tôi cầu xin Sư phụ cứu mình. Tôi nhớ rằng cơ thể của một học viên Đại Pháp cũng giống như kim cương – không ai có thể bức hại chúng ta.

Thực tu

Đến ngày thứ ba, một số học viên biết chuyện xảy ra và đến thăm tôi. Một số phát chính niệm trong bệnh viện, trong khi những người khác phát chính niệm ở nhà.

Một học viên mang máy nghe nhạc MP3 để tôi có thể nghe các bài giảng của Sư phụ. Buổi tối, các học viên đến học Pháp và phát chính niệm cạnh giường ngủ của tôi.

Các đồng tu thay phiên nhau cùng với gia đình tôi chăm sóc tôi. Sự vô tư vô ngã của họ đã tiếp thêm sức mạnh giúp tôi vượt qua khổ nạn.

Mười ngày sau, các bác sĩ quyết định rằng tôi cần phẫu thuật, họ dặn gia đình nhắc nhở tôi không được ăn hay uống vào buổi tối trước hôm đó. Một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình từ một bệnh viện hạng nhất đã đến để phẫu thuật cho tôi vào sáng hôm sau.

Tôi nhận ra rằng mình đang bất đắc dĩ phải theo những yêu cầu của bác sĩ. Dường như tôi thiếu chính niệm và chủ ý thức của tôi không đủ mạnh. Ngay trước khi phải thực hiện phẫu thuật, một số học viên đã tập trung xung quanh giường tôi.

Tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ nói rằng: “Phẫu thuật cũng là một hình thức bức hại.”

Bỗng nhiên, chủ ý thức của tôi khởi lên và tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh. Tôi nói một cách chắc chắn: “Tôi sẽ không phẫu thuật.”

Có lẽ các đồng tu đã đợi một thời gian dài để tôi nói những lời đó và họ đã khích lệ tôi. Tôi xin Sư phụ gia trì [cho mình]. Tôi không muốn phẫu thuật, vì tôi cảm thấy nó cũng giống như bị bức hại. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ khiến cơ thể tôi trở lại bình thường.

Bác sĩ gây mê đến để chuẩn bị cho tôi trước khi phẫu thuật. Ông nhận thấy rằng lần phẫu thuật trước của tôi cho thấy tôi có vấn đề về gan. Transferase của tôi (một enzim xúc tác sự chuyển đổi từ một phân tử sang một nhóm đặc biệt) ở mức 400. Ca phẫu thuật sẽ không thể tiến hành cho đến khi nó giảm xuống 40, vì vậy bác sĩ gây mê đã từ chối ký vào giấy xác nhận gây mê.

Bác sĩ [trực tiếp điều trị cho tôi] yêu cầu bác sĩ gây mê dù thế nào cũng phải ký, nhưng ông nói rằng ông không muốn chịu trách nhiệm. Sau đó, bác sĩ yêu cầu gia đình tôi ký tên. Khi người nhà tôi biết có vấn đề [trong chuyện này], họ đã đề nghị chuyển tôi đến bệnh viện khác.

Với sự từ bi bảo hộ của Sư phụ và chính niệm của các học viên, an bài của cựu thế lực đã bị giải thể và tôi đã qua được một khổ nạn lớn.

Tôi được chuyển đến một bệnh viện hàng đầu [khác]. Sau đó, bác sĩ nói rằng tôi có thể sẽ mất mạng nếu ca phẫu thuật đó được thực hiện.

Các học viên ở thành phố đó đã phát chính niệm và chăm sóc tôi tại bệnh viện. Mười ngày sau, mức transferase của tôi giảm xuống và các bác sĩ nói rằng tôi đã có thể làm phẫu thuật.

Với chính niệm mạnh mẽ, tôi đã từ chối phẫu thuật.

Bác sĩ nói rằng nếu không tiến hành phẫu thuật thì tôi sẽ không thể đứng dậy hay đi lại được. Ngay cả khi tôi phục hồi, ông nói tôi cũng có thể tàn tật suốt đời và chân này sẽ ngắn hơn chân kia. Ông nói rằng cơn đau của tôi sẽ kéo dài. Thậm chí tôi có thể bị liệt.

Tôi hỏi bác sĩ liệu ca phẫu thuật sẽ đảm bảo cơn đau của tôi sẽ không kéo dài và chân của tôi sẽ không bị khập khiễng hay không. Bác sĩ nói rằng ông ấy không thể đảm bảo điều đó, vì vậy tôi nói rằng tôi không muốn phẫu thuật.

Bác sĩ đã bảo chồng tôi thuyết phục tôi. Chồng tôi nói: “Em nên phẫu thuật bây giờ thì tốt hơn, vì phía kia (phía gây tai nạn) sẵn sàng trả tiền cho ca mổ này. Nếu bây giờ không phẫu thuật, có thể tương lai em sẽ bị biến chứng và sẽ tốn kém hơn cho việc điều trị y tế. Nhà mình không khá giả gì và con cái chúng ta cần tiền để đi học. Chúng ta sẽ làm sao đây?”

Trong khi chồng tôi nói, tôi vẫn tiếp tục phủ nhận sự an bài của cựu thế lực. Tôi biết rằng miễn là tôi đi theo an bài của Sư phụ thì không điều xấu nào có thể xảy ra.

Tôi nói: “Chỉ cần em không phẫu thuật thì em sẽ sống sót. Nếu em chết trên bàn mổ, anh sẽ hối hận vì điều đó. Em không muốn bị phẫu thuật. Anh yên tâm, tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì Sư phụ sẽ bảo hộ em.”

Chồng tôi hỏi lại: “Nếu Sư phụ của em đang bảo hộ em, vậy tại sao em lại gặp tai nạn nặng như vậy?”

Tôi bảo anh: “Nếu Sư phụ của em không bảo hộ thì có lẽ em đã chết rồi.”

Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp mình hoá giải khổ nạn này và giải thể bức hại.

Hai ngày trước lịch phẫu thuật, tôi vẫn không muốn thực hiện ca mổ. Chồng tôi đã nghĩ ra một biện pháp thay thế.

Anh nói: “Anh sẽ mang bệnh án của em đến cho học sinh cũ của anh. Cậu ấy là giám đốc Bệnh viện tỉnh số 3 và bạn cùng lớp với cậu ta là một chuyên gia trong lĩnh vực chỉnh hình. Anh sẽ hỏi cậu ấy rằng liệu em có cần phẫu thuật hay không. Em nghĩ sao?”

Tôi biết Sư phụ đang giúp mình, vậy nên tôi đã đồng ý với đề nghị của chồng. Tôi tiếp tục xin Sư phụ giúp.

Tối hôm đó, chồng tôi đã gọi điện và nói: “Anh có tin tốt đây. Ca phẫu thuật là không cần thiết.”

Tôi đã khóc vì biết ơn Sư phụ!

Tuy nhiên, câu chuyện vẫn chưa kết thúc, khó khăn trắc trở vẫn còn nhiều. Bác sĩ của tôi không vui khi tôi từ chối phẫu thuật. Ngày nay nhiều bác sĩ ở Trung Quốc chỉ muốn kiếm tiền và họ không đặt nhu cầu của bệnh nhân lên đầu. Bác sĩ nói rằng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm cho bất cứ vấn đề nào trong tương lai. Tôi không hề dao động và cam đoan với ông rằng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho tình trạng của mình.

Ra viện

Tôi đã không dùng bất cứ loại thuốc nào kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, các bác sĩ đã kê nhiều loại thuốc trong thời gian tôi ở viện.

Tôi nghe thấy dì tôi bảo với chồng tôi để mắt đến tôi, để đảm bảo rằng tôi đã uống thuốc. Để tránh sự giám sát của họ, tôi đã uống liều thuốc đầu tiên và xin Sư phụ giúp: “Xin Ngài hãy cho thuốc biến thành nước. Con chỉ là đang uống nước thôi.”

Gia đình đã bớt lo lắng khi thấy tôi uống thuốc và dừng lại việc để mắt đến tôi. [Sau đó] tôi ném đi tất cả các loại thuốc còn lại.

Các học viên đến và học Chuyển Pháp Luân với tôi. Tôi cảm thấy bệnh viện không phải là nơi tôi nên ở lại, tôi muốn về nhà và để không lãng phí thời gian của các bạn đồng tu. Tôi nhiều lần đề nghị các bác sĩ tháo bỏ khung chỉnh hình cho mình, nhưng họ đều do dự.

Ngày hôm sau tôi nói với một học viên rằng tôi muốn về nhà. Cô ấy nói: “Chị cần phải tháo khung chỉnh hình ra thì mới có thể về nhà được.”

Chồng tôi không ở trong phòng, vì vậy tôi đã bảo y tá và bác sĩ rằng tôi muốn tháo bỏ khung chỉnh hình. Bác sĩ nói rằng việc đó quá sớm và tôi sẽ phải chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì xảy ra với mình.

Tôi trấn an họ và họ đã tháo bỏ khung chỉnh hình trước hai tuần. Nhưng nó không phải là một việc dễ làm: Trong thời gian tôi ở bệnh viện, một đinh kim loại đã được cài bên trong xương, do đó kìm không rút ra được. Họ đã dùng một chiếc búa để đập chiếc đinh. Các bệnh nhân khác trong phòng đã khóc khi chứng kiến cảnh này và các bác sĩ nói rằng [chắc hẳn] tôi đã rất đau.

Tuy nhiên, tôi không cảm thấy đau đớn chút nào và tôi biết rằng Sư phụ đang gánh chịu cho mình. Khi tôi xin Sư phụ giúp lấy đinh ra, các bác sĩ đã lôi nó ra được ngay lập tức. Thật là kỳ diệu!

Sự phục hồi kỳ diệu

Hai ngày sau, chân tôi đã có thể duỗi thẳng. Tuy nhiên, vì không thể uốn cong đầu gối nên tôi không thể đứng vững.

Hai học viên đã giúp tôi đứng dậy và sử dụng nạng để tập đi lại. Họ đã giữ chân tôi và từ từ di chuyển về phía trước. Tôi xin Sư phụ giúp để tôi có thể tự đi bộ.

Tôi bảo các học viên đứng sau mình và rón rén tự mình bước về phía trước. Tôi đã có thể đứng dậy vào ngày hôm sau. Một tuần sau đó, xe cứu thương đưa tôi về nhà trên một chiếc cáng và chồng tôi đã thuê một người chăm sóc để giúp tôi.

Ở nhà, tôi nằm trên giường để luyện các bài công pháp. Vào ngày thứ ba, tôi đã có thể tựa vào một chiếc ghế để luyện bài công pháp số hai (Pháp Luân Trang Pháp). Mặc dù luyện đến ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi đã hoàn thành bài công pháp số hai kéo dài 30 phút và sau đó tôi cảm thấy thật tuyệt vời.

Tôi không xem mình là bệnh nhân, ba ngày sau tôi đã có thể tự sử dụng nhà vệ sinh. Người chăm sóc nói rằng tôi khác với các khách hàng thông thường của cô. Cô ấy nói: “Những người khác muốn tôi làm mọi thứ cho họ, nhưng chị không muốn tôi làm bất cứ điều gì cho chị.”

Tôi bảo cô về những điều kỳ diệu khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp [tàn bạo] của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Công. Cô ấy đã hiểu và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Chồng tôi là một giáo viên và anh phải đi công tác để tuyển sinh vào mùa xuân. Vì tôi sống ở tầng ba, nên người chăm sóc phải giúp tôi mua thực phẩm. Chẳng bao lâu sau tôi đã có thể tự chăm sóc được bản thân vậy nên người chăm sóc đã rời đi một tháng sau đó.

Lúc đầu chồng tôi vui khi tôi có thể gập chân. Nhưng khi chứng kiến sự phục hồi kỳ diệu của tôi, anh ấy càng vui hơn nữa và thậm chí còn [tỏ lòng] biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của các bạn đồng tu.

Ngồi đả tọa yêu cầu chúng ta phải vắt chéo chân trong tư thế kiết già. Lúc đầu, tôi chỉ có thể ngồi trên giường với hai chân treo bên thành giường. Ngay cả gập chân tôi còn chưa làm được huống hồ là vắt chân ở thế song bàn.

Sư phụ đã giảng:

“Chúng ta nói đùa một câu, chúng ta ngồi đây có rất nhiều người xác thực là tu được rất tốt, chư vị không [song] bàn được thì các vị bồ tát trên thiên thượng sẽ che miệng cười chư vị: Các vị nhìn người tu luyện kia xem, vẫn chưa [song] bàn lên được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thuỵ Sỹ [1998])

Tôi đã xin Sư phụ giúp mình. Tôi sử dụng một cuộn băng để kéo bắp chân lại gần đùi. Dần dần, tôi đã có thể di chuyển gót chân lại gần đùi. Sau đó tôi kéo hai chân của mình lại từng chút một và tôi đã có thể ngồi vắt chéo chân.

Khi cố gắng ngồi kiết già, phần đùi bị thương đau đến nỗi khiến tôi phát khóc. Tôi muốn đặt chân xuống; sau đó tôi nhớ ra rằng Sư phụ đã cứu mạng và gánh chịu quá nhiều cho tôi. Mặc dù đau đớn, tôi quyết định vẫn tiếp tục ngồi song bàn.

Không lâu sau, tôi đã có thể ngồi song bàn. Sư phụ có lẽ đã thấy được quyết tâm đó nên đã giúp tôi.

Tôi phục hồi chấn thương trong ba tháng và lại có thể ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Khi bạn bè và người thân thấy tôi đã trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, tất cả họ đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”

Sau khi phục hồi

Sau khi con gái tôi đi học đại học vào mùa thu, tôi đã chuyển đến sống ở nhà một người họ hàng trên thành phố trong một tháng. Người họ hàng của tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi đã học Pháp, luyện công và phân phát thông tin về Pháp Luân Đại Pháp cùng các học viên khác.

Tôi thấy một tấm áp phích tuyên truyền vu khống Pháp Luân Đại Pháp trong khu phố địa phương. Tối hôm đó, tôi cùng hai cháu gái của mình, cũng là các học viên, đã đến khu phố đó để phân phát và dán các tờ rơi thông tin.

Chúng tôi đã phát chính niệm sau khi kết thúc công việc của mình. Sau đó chúng tôi cạy mở cánh cửa của bảng trưng bày từ phía sau và gỡ tờ áp phích tuyên truyền xuống. Chúng tôi nhảy lên xe buýt và đi về nhà.

Tái bút

Khi nhìn lại con đường tu luyện của mình, trong tôi ngập tràn cảm xúc. Tôi cảm thấy may mắn khi được là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và thật khó để diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Trong thời khắc cuối cùng, tôi sẽ trân quý cuộc sống mà Sư phụ đã ban cho, làm tốt ba việc và chính niệm chính hành hoàn thành thệ ước của mình.

Chúng ta hãy tinh tấn để cùng Sư phụ trở về ngôi nhà trên thiên thượng của mình.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ! Cảm ơn sự giúp đỡ vô tư vô ngã của các bạn học viên!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/3/336973.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/7/159841.html

Đăng ngày 6-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share