Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Úc

[MINH HUỆ 20-10-2016] Phần lớn những khảo nghiệm tu luyện của tôi trong năm nay liên quan tới tình. Những chấp trước xuất phát từ tình đang làm tôi trì trệ. Kết quả là tôi đã bị tiêu trầm một thời gian và việc tu luyện của tôi bị đình trệ.

Gần đây, chồng tôi tham gia buổi họp mặt lớp đại học của anh và gặp lại một phụ nữ, người đã từng say mê anh ấy 30 năm trước. Mặc dù đều đã kết hôn, nhưng họ vẫn rất vui vẻ khi gặp lại nhau. Họ chụp hình cùng nhau và bắt đầu thường xuyên nói chuyện trên Internet. Tôi bắt đầu cảm thấy sự tương tác của họ không chỉ dừng lại ở mức độ thân thiết.

Hai vợ chồng tôi yêu thương và tin tưởng lẫn nhau. Tôi không thể chấp nhận được hành vi của anh và buộc tội anh đã phản bội cuộc hôn nhân của chúng tôi, anh phủ nhận điều đó. Anh tuyên bố rằng anh không làm bất cứ điều gì sai trái, mặc dù có lẽ anh đã nói điều gì đó không đúng và anh hứa sẽ không liên lạc với người phụ nữ ấy nữa.

Tôi ghen tuông tới mức tôi không thể bỏ qua chuyện đó. Tôi thậm chí còn đe dọa ly dị anh. Anh nói rằng tôi thật vô lý và cách hành xử của tôi có thể là do [tôi đang ở] thời kỳ mãn kinh. Chúng tôi tranh cãi rất nhiều cho tới khi con trai tôi nhắc nhở tôi cần Chân, Thiện và Nhẫn. Tôi không nghe. Một ngày, tôi đã giận dữ đến mức ném điện thoại di động của chồng đi và làm hỏng nó. Nhà của chúng tôi trở thành một chiến trường. Tôi không nhận ra rằng tình huống xảy đến là để tôi loại bỏ chấp trước vào tình.

Sư phụ đã giảng:

“Trong tu luyện cần tiêu nghiệp, tiêu nghiệp sẽ thống khổ; làm sao có thể tăng công một cách nhẹ nhàng thoải mái kia chứ! Nếu không thì tâm chấp trước của chư vị làm sao bỏ được đây?” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng đã giảng:

“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi lớn lên trong một gia đình có điều kiện tốt và mọi người yêu thương nhau, nên tôi không phải chịu chút khổ nào. Kể từ khi tôi tới Úc 20 năm trước, cuộc sống của tôi rất yên tĩnh và bình yên. Sau sự việc này, tôi cảm thấy mất mát và không chỗ nương tựa. Tâm trí tôi đầy những quan niệm người thường và tôi đổ lỗi cho chồng tôi. Tôi bị ám ảnh bởi mối quan hệ yêu thương gắn bó đã từng có với chồng tôi. Tôi thậm chí còn không quan tâm tới làm ba việc. Kết quả, tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng.

Sư phụ đã giảng:

“Thực ra, lý tại xã hội nhân loại là phản lý trong vũ trụ. Con người có nạn, có thống khổ là để con người hoàn trả nghiệp, từ đó có tương lai hạnh phúc. Còn người tu luyện chính là chiểu theo chính lý mà tu luyện. Chịu khổ chịu nạn là cơ hội rất tốt để tiêu trừ nghiệp lực, tiêu trừ tội lỗi, tịnh hoá nhân thể, đề cao cảnh giới tư tưởng, và thăng hoa tầng thứ; đó là việc rất tốt; Pháp lý chân chính là như vậy. Tuy nhiên, trong tu luyện thực tế, khi thống khổ đến, khi mâu thuẫn xung kích đến tim gan, đặc biệt là khi xung kích chạm tới những quan niệm ngoan cố kia của con người, thì quả là khó vượt quan được; thậm chí biết rõ rằng đó là khảo nghiệm mà vẫn không vứt bỏ được chấp trước.” (Càng về cuối càng tinh tấn, Tinh tấn yếu chỉ III)

Tôi biết rằng tôi cần vứt bỏ những tâm chấp trước của mình, nhưng tôi không thể làm được.

Ngay sau đó, việc quảng bá Shen Yun bắt đầu. Để làm tốt hơn việc cứu người, tôi quyết định đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và luyện năm bài công pháp mỗi ngày. Khi phát chính niệm, tôi xin Sư phụ gia trì cho tôi và giúp tôi vứt bỏ chấp trước vào tình.

Tôi cũng chia sẻ tình cảnh của tôi với các học viên có nhận thức tốt về Pháp. Tôi nhận ra rằng tu luyện là một vấn đề nghiêm túc và tôi phải xem xét những tình huống xảy ra bằng chính niệm. Mâu thuẫn xảy ra với chồng của tôi là để tôi vứt bỏ những chấp trước của mình. Tôi nhận ra rằng đây là một cái bẫy do cựu thế lực đặt ra, sử dụng cái tình để hủy hoại tôi. Cuối cùng, tôi sẽ không thể hoàn thành được trách nhiệm cứu người của mình. Tôi không nên rơi vào bẫy. Tôi phải bước ra khỏi đó.

Trong ba tháng, tôi quảng bá Shen Yun ở một trung tâm mua sắm và bán vé trong năm đến sáu ngày một tuần. Ngay sau khi bước chân ra khỏi cửa, tôi gạt bỏ tất cả những lo lắng về cuộc hôn nhân của mình để tôi có thể làm công việc bán vé bằng tâm thuần tịnh. Những lúc không bận rộn, tôi nhẩm “Luận Ngữ.” Việc này giúp tôi tập trung rất tốt. Dần dần, tôi không còn tiêu trầm nữa, chính niệm mạnh mẽ hơn và tôi trở nên minh bạch hơn về trách nhiệm mà các học viên Đại Pháp chúng ta cần gánh vác. Tôi nhận ra rằng chồng tôi cũng là một người cần được cứu. Tôi không thể đẩy anh ấy ra được.

Tôi cũng khuyến khích con trai tôi nghe các bài giảng của Sư phụ và kết quả là con trai tôi không còn buồn phiền nữa. Mối quan hệ với chồng tôi cũng được cải thiện và tôi không còn lo lắng về những vấn đề nhỏ nhặt nữa. Tôi để hết thảy thuận theo tự nhiên.

Tôi bắt đầu tham gia vào một hạng mục giảng chân tướng cho các quan chức hành pháp ở Trung Quốc vào tháng 3 năm 2016 để giải cứu những học viên bị cầm tù phi pháp. Giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người qua điện thoại là một cơ hội tu luyện tuyệt vời. Trong vòng sáu tháng, nhiều chấp trước của tôi được phơi bày, đặc biệt là tâm oán hận và tâm hiếu thắng trong mỗi cuộc tranh luận.

Tôi đã nghĩ rằng mình rất can đảm. Trên thực tế, tôi muốn chế ngự người ở phía đầu dây bên kia, để họ lắng nghe tôi và chấp nhận bất cứ điều gì tôi nói. Tôi không nhận ra rằng mình thiếu từ bi của một học viên Đại Pháp. Mặc dù bằng cách nào đó tôi đã thuyết phục được mọi người, tôi đã không xem trọng những việc mình đang làm.

Một ngày tháng 8, tôi gọi điện cho mẹ tôi đang sống ở Trung Quốc. Sau khi nói được vài lời, mẹ tôi đã chuyển chủ đề. Mẹ thở dài: “Trong gia đình mình, con là người không thành đạt nhất. Tất cả những gì con làm là chống lại Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), chống lại đất nước Trung Quốc và gia đình này. Tại sao lại như vậy?” Tôi chết lặng người.

Mẹ tôi là một người tốt bụng, nhưng bà sợ gặp rắc rối. Bà không thể chấp nhận sự thật rằng tôi không thể trở về Trung Quốc. Trước đó, tôi đã nói chuyện với cha mẹ tôi về cuộc bức hại và họ đã nghe các bài giảng của Sư phụ. Họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sao họ lại có thể nói những lời như vậy được? Tâm oán giận và tâm hiếu thắng của tôi nổi lên. Tôi la mắng mẹ tôi: “Tại sao mẹ lại có thể u mê tới mức không có một chút nhận thức nào về công lý như vậy? Sao mẹ lại tin vào ĐCSTQ đến thế? Mẹ cũng là một nạn nhân, nhưng mẹ vẫn không tỉnh ngộ!”

Tôi đã không nghĩ tới cảm nhận của bà. Bà chỉ là lo sợ gặp rắc rối sau khi trải qua quá nhiều cuộc vận động chính trị ở Trung Quốc. Bà chỉ là đang lo lắng cho tôi. Mẹ tôi đã bị tôi làm cho sợ đến mức bà đã gác máy điện thoại.

Sau đó em gái tôi nói với tôi rằng ngày hôm sau mẹ tôi đã bị đau tim. Mẹ tôi nhìn rất yếu trong suốt cuộc gọi video, nhưng bà đã không nhìn tôi. Cha tôi từng rất cưng chiều tôi đã nổi giận với tôi. Tôi cảm thấy rất tồi tệ. Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi nghĩ việc này không đúng. Họ không giống cha mẹ của tôi. Hẳn đã có can nhiễu và tôi nên loại bỏ nó. Tôi cần hướng nội xem liệu tôi có bất kỳ sơ hở nào trong tu luyện hay không.

Sau đó tôi đã tìm ra chấp trước của mình – nó chính là tâm oán giận của tôi. Tôi mang theo tâm oán giận đối với người thân, các bạn đồng tu, thậm chí cả với bạn bè là những người không tu luyện. Có một trường oán giận xung quanh tôi. Tôi quyết định trừ bỏ nó. Trong mọi việc tôi làm, tôi liên tục nhắc mình nên nhẫn nhiều hơn nữa và tôi cố gắng loại bỏ tâm oán giận này khi phát chính niệm. Việc đó đã giúp tôi rất nhiều.

Đến hai tuần sau tết Trung thu. Tôi không muốn gọi điện cho cha mẹ nhưng tôi biết tôi nên gọi. Khi tôi miễn cưỡng gọi điện, cha tôi đã nghe máy. Cha tôi rất vui khi tôi gọi. Ông hỏi tôi có bánh trung thu không và mẹ tôi cũng rất hạnh phúc khi nói chuyện với tôi và đã hỏi tôi rất nhiều điều. Như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tôi biết rằng mình đang được trải nghiệm sự từ bi của Sư phụ. Ngài đã giúp tôi giải thể những chấp trước vì tôi muốn đề cao. Lòng nhân từ của cha mẹ tôi lại xuất hiện trở lại.

Cha mẹ tôi cũng là những người tôi cần cứu. Những thay đổi bất ngờ ở họ giúp tôi nhận ra rằng mỗi suy nghĩ của tôi đều sẽ ảnh hưởng tới việc liệu họ có được cứu hay không. Việc đó cũng giống như đối với những quan chức hành pháp ở Trung Quốc. Để cứu họ, tôi cần phải có chính niệm và phải loại trừ bất cứ ý niệm can nhiễu nào.

Qua những kinh nghiệm này, tôi nhận ra được tầm quan trọng của việc học Pháp. Khi không thể tập trung học Pháp, tôi sẽ lắng nghe các bài giảng của Sư phụ. Việc đó giúp tôi rất nhiều.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/20/336498.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/9/159874.html

Đăng ngày 1-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share