Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-10-2016] Có nhiều chấp trước mà tôi không nhận ra đã nổi lên khi tôi đề cao và ngộ được các lời dạy của Sư phụ dựa trên lý tính. Tất cả chúng đều có nguồn gốc sâu xa là từ tư tâm.

Sư phụ giảng rằng:

“Nơi vũ trụ này, chúng tôi thấy rằng sinh mệnh con người không phải sinh ra tại xã hội người thường. Sự sản sinh ra sinh mệnh chân chính của con người chính là sinh ra trong không gian vũ trụ. Bởi vì trong vũ trụ này có rất nhiều các loại vật chất chế tạo sinh mệnh; với sự vận động tương hỗ, những vật chất ấy có thể sản sinh ra sinh mệnh; nên cũng nói, sinh mệnh tối nguyên sơ của con người đến từ vũ trụ. Bản lai của không gian vũ trụ là lương thiện, là mang đầy đủ chủng đặc tính Chân Thiện Nhẫn; con người sinh ra cùng với vũ trụ là đồng tính. Nhưng sản sinh ra nhiều thể sinh mệnh rồi; thì cũng phát sinh quan hệ xã hội [trong] quần thể. Trong đó có một số người có thể tăng thêm tư tâm; tầng của họ dần dần rất chậm hạ thấp xuống; [khi] không thể ở tại tầng ấy nữa, thì họ phải rớt xuống dưới. Tuy nhiên tại tầng kia [họ] lại biến đổi không còn tốt nữa, họ không thể ở lại, và tiếp tục rớt xuống dưới; cuối cùng rớt xuống đến tầng của nhân loại.” (Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta từ thế giới tốt đẹp rơi rớt xuống đến đây vì chúng ta có tư tâm. Bất cứ điều gì chúng ta làm, chỉ để bảo vệ cái tư tâm này. Chúng ta muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ lợi ích cá nhân khỏi bị tổn hại. Đây chính là cách mà chúng ta rơi rớt xuống. Tôi quyết định phải loại bỏ nó, như vậy tôi mới có thể “phản bổn quy chân”.

Một buổi tối, tôi mơ thấy mình ngồi trong một căn phòng sáng sủa rộng rãi, Sư phụ đang giảng Pháp ở đó. Tôi ngồi ở phía trước, lắng nghe rất chăm chú. Bởi vì tôi cao, nên các học viên ngồi phía sau tôi không thể nhìn thấy Sư phụ. Họ hỏi rằng liệu tôi có thể ngồi ra phía sau không. Tôi đang chăm chú nghe bài giảng và không muốn bị quấy rầy.

Sau đó một suy nghĩ nữa xuất hiện trong đầu tôi: “Vì mình mà các học viên khác không thể học một cách hiệu quả. Chẳng phải mình quá ích kỷ sao?” Tôi đứng dậy và đi về phía sau. Ngay sau khi tôi ngồi xuống phía sau, tất cả mọi người trong lớp học đã quay ngoắt 180 độ và Sư phụ đang giảng bài phía sau căn phòng. Có nghĩa rằng tôi vẫn đang ngồi ở phía trước, thậm chí còn gần Sư phụ hơn trước đó. Sau đó tôi tỉnh dậy.

Theo những gì phản ánh trong giấc mơ, tôi nhớ lại điều Sư phụ giảng:

“nhưng đề cao chân chính ấy là ‘xả bỏ’, chứ không phải là ‘đắc được’” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)

“Nghĩa là, những gì chư vị vứt bỏ đều là những thứ không tốt, có như vậy chư vị mới có thể phản bổn quy chân. Vậy những thứ ‘được’ là gì? Chính là đề cao tầng, cuối cùng đắc chính quả, công thành viên mãn, giải quyết được vấn đề căn bản.” (Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/16/336368.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/27/159705.html

Đăng ngày 26-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share