Bài viết của một học viên ở Thành Đô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-9-2016] Con trai tôi tên là Thông Nhi. Trước khi đắc Pháp, tình cảnh hai mẹ con tôi như “Bầu bí cùng chung một giàn”. Khi tôi vừa ốm thì cháu cũng bị ho, khi cháu cảm mạo thì tôi cũng nhức đầu. Hai mẹ con quả thực không có được quá ba ngày tốt đẹp.

Có lần khi ốm quá không dậy nổi, tôi đưa tiền bảo cháu sang quán bên kia đường ăn cơm và bê về cho tôi tô cháo. Vài người hàng xóm không biết rằng tôi đang ốm và thấy cháu bé phải bê tô cháo nóng đã mắng: “Mẹ cháu ác quá, đã không chịu đi ăn mà còn bắt con nhỏ bê cháo nóng về cho mình, nhỡ bị bỏng thì làm thế nào.”

Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất, cuộc sống trở nên vui vẻ hạnh phúc. Con trai tôi đã được chứng kiến và cũng biết là Đại Pháp đã cứu mẹ cháu nên cũng tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Đôi khi cháu ngồi cùng tôi nghe tôi đọc Pháp .

Khi cháu vào tiểu học. Một hôm cháu bị một bạn nữ ngồi cùng bàn đánh vào trán và làm cháu bị thương. Cháu khóc về nhà kể lể với tôi và nói cháu sẽ trả thù bạn. Ngay lập tức, tôi đọc cho cháu nghe mục “Chuyển hóa nghiệp lực” trong Chuyển Pháp Luân. Cháu đã nín khóc và nói cháu sẽ không trả thù bạn kia nữa.

Khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, con trai tôi mới được 9 tuổi. Cháu thường theo tôi ra ngoài khi tôi đi phát tài liệu chân tướng và làm mọi cách có thể để bảo vệ tôi. Khi tôi bị cảnh sát bắt tại nhà, cháu đã gào lên rằng chính Giang Trạch Dân mới là người xấu chứ không phải mẹ cháu.

Khi cháu được 11 tuổi, tôi lại bị bắt. Lần này, cháu buộc phải ở với người chồng cũ của tôi, người không phải là học viên. Cháu đã không còn cơ hội để học Pháp cùng tôi nữa. Lớn lên trong môi trường đó, cháu đã bị đầu độc bởi những lời tuyên truyền đầy thù hận của Đảng Cộng sản Trung Quốc về Pháp Luân Công. Cháu bắt đầu sinh tâm oán hận với việc tu luyện của tôi. Cháu trở nên nghiện chơi trò chơi điện tử và càng ngày càng ghét học.

Khó khăn lắm tôi mới có cơ hội được gặp cháu, nhưng cháu tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt với tôi. Cháu không còn muốn nghe tôi nói về Đại Pháp và có biểu hiện căng thẳng và lo lắng.

Khi trong tâm tôi đang phiền muộn không biết phải làm thế nào, một lần, dì cháu cũng là một học viên mời cháu tới nhà ăn tối cùng với hai mẹ con dì và họ đã cùng nhau xem video Thần Vận. Sau đó, dì cháu đã vài lần nữa mời cháu đi ăn và nói chuyện với cháu về Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng cháu đã hiểu ra và đã thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản.

Cháu đã hỏi dì: “Sức khỏe mẹ cháu dạo này thế nào rồi hả dì?”

Khi một người có nhận thức đúng đắn về Đại Pháp và tách mình ra khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, họ sẽ được phúc báo. Con trai tôi sau đó đã đỗ vào một trường đại học tốt và chứng đau đầu, chóng mặt của cháu cũng biến mất. Bốn năm sau, cháu đã tốt nghiệp đại học và tìm được một công việc tốt.

Một lần tôi có dịp ăn tối cùng cháu. Cháu mời tôi uống trà vì biết rằng các học viên không uống rượu.

“Mẹ, vì mẹ đã chọn con đường tu luyện Đại Pháp, con xin chúc mẹ kiên định tinh tấn, công thành viên mãn.” Cháu nói.

Điều này cho thấy cháu đã minh bạch chân tướng và ủng hộ Đại Pháp. Tôi cười mà những giọt nước mắt vui mừng hạnh phúc cứ lăn dài trên khuôn mặt.

Con xin đa tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ cứu vớt con trai của con.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/22/335297.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/16/159559.html

Đăng ngày 10-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share