Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Vương Quốc Anh
[MINH HUỆ 8-9-2016] Con xin kính chào Sư phụ và chào các bạn đồng tu!
Tôi từ Malaysia di cư đến Vương Quốc Anh cách đây hơn 20 năm. Trước khi mở một siêu thị Trung Hoa ở Cambridge, tôi đã từng vận hành một nhà hàng bán thức ăn mang về.
Một số nhân viên của tôi là học viên Pháp Luân Công. Mặc dù tôi không phải là học viên, nhưng tôi cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh họ vì họ rất vui vẻ và dễ gần.
Đến độ tuổi 30, sức khỏe của tôi xấu đi vì thói quen làm việc, tôi bị đau lưng, mất ngủ, mắc bệnh trĩ và tăng huyết áp. Tôi đã đi gặp bác sĩ, là một học viên Pháp Luân Công, hai lần một tuần để được châm cứu và bốc thuốc, tôi không hề thích điều đó. Vì thế cô đã khuyên tôi rằng tu luyện Pháp Luân Công có thể mang lại lợi ích cho tôi.
Kết quả tùy thuộc vào thái độ
Nhờ vậy tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và đọc Chuyển Pháp Luân vào năm 2007. Sau khi tu luyện được một thời gian, sức khỏe của tôi được cải thiện. Tuy nhiên, tôi không được tinh tấn lắm dù tôi đã tham gia các hoạt động quảng bá Pháp.
Phải mất một thời gian tôi mới nhận ra lý do tại sao có một số học viên lại qua đời, trong khi một số khác lại có thể khỏi cả bệnh ung thư. Kết quả tùy thuộc vào thái độ của họ đối với Đại Pháp.
Vì là ông chủ nên tôi thường nóng tính, nhưng tính cách của tôi đã cải thiện đáng kể và tôi đã có thể kiểm soát được tính nóng nảy của mình. Hơn thế nữa, mọi bệnh tật của tôi cũng đã khỏi. Tôi đã trải nghiệm cảm giác vô bệnh và cho rằng mình đã thật sự khỏe mạnh.
Phục hồi một cách kỳ diệu từ bệnh tiểu đường giai đoạn cuối
Mùa hè năm 2015, tôi bị sụt cân. Chị của tôi ở Malaysia muốn đảm bảo rằng tôi không quên gia đình chúng tôi có tiền sử mắc bệnh tiểu đường. Chị khuyên tôi nên đến gặp bác sĩ khi thấy mình bị sụt cân. Tôi đã xem nhẹ việc mình bị sụt cân. Thay vào đó, tôi phát chính niệm và luyện công nhiều hơn. Tuy nhiên, các khách hàng, cũng là bạn của tôi, khuyên tôi nên đi gặp bác sĩ.
Sau khi chia sẻ, học Pháp, luyện công và phát chính niệm với các đồng tu, tôi cảm thấy đỡ hơn và quả quyết rằng mình vẫn khỏe. Tuy nhiên, không lâu sau đó, các bạn của tôi lại khuyên tôi nên đến gặp bác sĩ, điều này khiến tôi cảm thấy sức khỏe của mình đang xấu đi. Các triệu chứng mà tôi mô tả cho thấy tôi bị tiểu đường giai đoạn cuối, vì thế tôi bắt đầu lo lắng.
Tháng 11 năm 2015, mọi người đã đến nhà tôi học Pháp. Các đồng tu đã phát chính niệm để thanh trừ bất cứ điều gì ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi.
Mọi người đều biết rằng tôi không ăn được gì nhiều đã mấy tháng qua và cũng sụt cân khá nhiều. Sau đó, tôi đã bị ngất vào buổi chiều. Vợ tôi liền lập tức gọi xe cứu thương.
Các bác sĩ tại bệnh viện chẩn đoán tôi bị tiểu đường Tuýp 1, và cần phải tiêm insulin dài hạn. Họ giải thích rằng thuốc không còn tác dụng gì vì lượng đường trong máu của tôi ở mức 45. Bác sĩ nói rằng tôi sẽ chết nếu xe cứu thương đến trễ 10 phút.
Theo kết quả kiểm tra PH cho thấy lượng axit trong dạ của tôi đã vượt quá ngưỡng bảy, thông thường đây là trạng thái của người đã chết. Tuy nhiên, tôi vẫn sống và xuất viện sau năm ngày nằm viện. Vào ngày xuất viện, tôi không về nhà mà lái xe thẳng đến chỗ làm.
Bác sĩ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì những bệnh nhân tương tự thường phải nằm liệt giường ít nhất là bốn tháng trước khi họ có thể lái xe trở lại và quay lại làm việc. Bác sĩ và vợ tôi xem việc hồi phục nhanh chóng của tôi như điều gì đó phi thường. Tuy nhiên tôi biết Sư phụ đã cứu mạng mình. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Trạng thái của một người thường
Sau khi trở về nhà tôi làm theo các chỉ dẫn của bác sĩ và đã tiêm insulin bốn lần một ngày. Tôi bực mình và hy vọng rằng sẽ có những khám phá mới mà nhờ đó tôi không cần phải tiêm.
Thay vì nhớ rằng mình là một học viên, tôi lại hành xử như một người thường, sợ hãi và bi quan. Tôi cảm thấy thất vọng về mình và thậm chí còn muốn tự vẫn. Tôi đã gạt suy nghĩ này sang một bên, vì các con tôi còn quá nhỏ và tôi lại là nguồn thu nhập chính của gia đình. Tôi cảm thấy vô cùng áp lực.
Tuy nhiên, các đồng tu không hề bỏ rơi tôi và họ thường xuyên chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện của họ cho tôi nghe. Sau khi học Pháp, tôi dần hiểu được trạng thái hướng nội và tu luyện là thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra những thiếu sót của mình, nó đã giữ tôi ở trong trạng thái của người thường.
Bước ngoặt
Đây được xem là một bước ngoặt trên con đường tu luyện của tôi. Tôi đã luyện hết các bài công pháp mỗi ngày, học Pháp ít nhất một bài trong Chuyển Pháp Luân và phát chính niệm. Theo thời gian, sức khỏe của tôi được cải thiện và tôi bắt đầu giảm lượng insulin tiêm vào trong cơ thể.
Sau đó, có một lần khi tôi đang tự tiêm cho mình, tôi đã bị chảy máu. Tôi nhận ra rằng đây là gợi ý của Sư phụ rằng tôi không còn cần phải tiêm nữa, và kết quả kiểm tra máu cho thấy lượng đường trong máu đã giảm xuống đến mức bình thường.
Sư phụ giảng:
“Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Thay đổi căn bản sau khi tu luyện
Lúc đó, tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được khoảng chín năm. Tôi tự hỏi tại sao mình lại không vượt qua khảo nghiệm này sớm hơn. Một ngày, tôi có đọc một đoạn Pháp của Sư phụ:
“Có người luyện công luyện đến trên 20 năm vẫn chưa xuất hiện công năng, người khác vừa luyện liền xuất hiện công năng.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Những lời giảng của Sư phụ đã khai mở trí huệ của tôi. Tôi đã không tu luyện tốt, do vậy đã không cải biến từ căn bản. Mỗi khi luyện công hay học Pháp, nó như thể tôi đang làm một công việc buồn chán. Tôi đã không nhận thức được Pháp.
Sư phụ giảng:
“…một chiếc chai đựng đầy thứ dơ bẩn, xiết nút thật chặt; ném nó xuống nước, thì nó chìm ngay đến đáy. Chư vị đổ những thứ bẩn đi, càng đổ nhiều ra thì nó lại càng có thể nổi lên cao hơn.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
“Trong quá trình tu luyện chúng ta cần gạt bỏ những thứ không tốt tồn tại nơi thân người của mình, [thì] mới có thể thăng hoa lên trên được; đặc tính của vũ trụ chính là có tác dụng ấy.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận thức được rằng mình đã không tu luyện tốt và các vật chất xấu vẫn còn tồn tại trong thân thể tôi. Tôi phải loại bỏ những thói quen xấu và đề cao dựa trên Pháp. Tôi sẽ đối xử tốt với tất cả mọi người và luôn giữ “Chân–Thiện–Nhẫn” trong tâm.
Bây giờ, tôi hoàn toàn nhận thức được rằng chỉ có kiên định tu luyện chính mình và loại bỏ mọi vật chất xấu khỏi thân thể thì tôi mới có thể đề cao tầng thứ.
Con xin cảm tạ Sư phụ và các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Vương quốc Anh năm 2016)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/8/334145.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/9/158614.html
Đăng ngày 17-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.