Bài viết của một học viên phương Tây tại Vương quốc Anh
[MINH HUỆ 8-9-2016] Kính chào Sư phụ, xin chào các đồng tu.
Tôi là một học viên 31 tuổi đến từ London, Vương quốc Anh và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2008.
Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm gần đây trong việc phối hợp nhằm trợ giúp cho nỗ lực của nhóm Pháp Luân Đại Pháp ở Anh ủng hộ tuyên bố mới về chấm dứt cưỡng bức thu hoạch tạng của các Nghị sỹ Nghị viện Châu Âu.
Quanh thời điểm mà các công việc của hạng mục ủng hộ bản tuyên bố được bắt đầu, có nhiều hạng mục giảng chân tướng khác nhau về thông lệ cưỡng bức mổ cướp tạng được tổ chức khắp nước Anh. Có những hội thảo và buổi trình chiếu phim đã được lên lịch, và báo cáo thu hoạch tạng mới đã được trình bày tại Nghị viện Anh.
Nhiều học viên làm việc rất chăm chỉ, và tôi nhận ra mình cần cố gắng và hỗ trợ họ. Mặc dù tôi đã không tới Nghị viện Châu Âu vài năm nay, tôi cảm thấy mình có thể hỗ trợ cho các hoạt động về Bản tuyên bố. Khi tôi mới bắt đầu tham gia hạng mục này năm nay và ngay trước khi chúng tôi tiếp tục hành trình đầu tiên đến gặp các Nghị sỹ trong nghị viện, tôi đã được khích lệ để giúp điều phối nhóm UK.
Thực ra, khi lần đầu tiên được đề nghị làm việc này tôi đã do dự vì nghĩ một học viên khác sẽ điều phối nhóm. Vì không liên quan trực tiếp đến hạng mục này một thời gian, tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ trợ giúp trong vai trò là một thành viên. Đêm đầu tiên khi chúng tôi đến Strasbourg, mặc dù chúng tôi đến hơi muộn, nhóm mà sẽ tới nghị viện đang mong đợi chúng tôi có thể tự tổ chức một buổi gặp mặt và chia sẻ.
Tôi tiếp cận với học viên mà tôi nghĩ là sẽ tổ chức các hoạt động để tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra, và họ bảo tôi đừng làm phiền họ. Thật ra, học viên này đang bận rộn với một hạng mục khác trên mạng, nhưng tôi cảm thấy việc này không có ích và có nhiều quan niệm người thường nhảy vào đầu tôi rằng các học viên phương Tây và Trung Quốc thường có vấn đề trong phối hợp. Đối với tôi, đây là một khảo nghiệm để xem tôi có mất đi sự nhiệt tâm hay không. Tôi gọi một học viên UK người mà đã lần nữa đề nghị tôi điều phối nhóm. Tôi đi trong hành lang của khách sạn liên tục nhắc nhở mình rằng vấn đề quan trọng nhất chính là tâm chúng ta và ước nguyện cứu độ chúng sinh của chúng ta – thực ra chính Sư phụ sẽ khiến mọi việc được thực thi.
Tôi tập hợp nhóm nghị viện lại và chúng tôi chia sẻ ngắn gọn về tình hình này và về việc chúng tôi cần phải làm gì. Tôi cũng liên lạc với điều phối viên châu Âu chính hỏi xin các tài liệu để chúng tôi có thể chuẩn bị kỹ càng cho ngày hôm sau. Đêm hôm đó chúng tôi đã thảo luận mọi điều, tự sắp xếp mình vào nhóm và phân công công việc cần làm. Sau đó tôi đi gặp điều phối chính – khi tôi rời khỏi khách sạn lúc đó đã quá nửa đêm.
Kể từ lúc tôi gặp họ, có cơ hội tóm tắt sự việc, thu thập các tài liệu cần thiết và trở về khách sạn thì đã gần 2 giờ sáng. Khi trở về tôi rất ngạc nhiên khi thấy tất cả các học viên đang làm việc cùng nhau và mọi thứ cần thiết cho ngày hôm sau đã được chuẩn bị xong. Tôi thực sự xúc động là các học viên đã và đang làm việc rất vất vả và giờ thì cảm thấy lạc quan về những ngày sắp tới.
Trong quá trình nhìn lại và sau khi cố gắng hướng nội, tôi có thể thực sự thấy rằng tôi đã được khảo nghiệm bởi vì ban đầu Sư phụ đã khích lệ tôi bước ra, giúp tổ chức các việc và tôi lại kháng cự lại quá trình đó. Trong hành trình đầu tiên của chúng tôi, mặc dù cảm thấy có gì đó hơi gấp gáp và chúng tôi đáng lẽ đã có thể tổ chức tốt hơn, nhóm đã có thể hoặc là lên lịch hẹn hoặc là đã gặp 17 Nghị sỹ châu Âu và hoặc đã gặp hay lên lịch hẹn gặp với 16 trợ lý của các Nghị sỹ Châu Âu từ ba nước.
Trải nghiệm này thực sự làm tôi phấn chấn và giúp tôi nhận ra rằng tôi cần bước ra và tập trung nhiều hơn vào tu luyện của mình nếu tôi tiếp tục giúp điều phối các hoạt động. Tôi nhớ lời giảng của Sư phụ tại Pháp hội:
“Chính là phức tạp như vậy, chư vị làm thế nào đảm đương tốt người phụ trách của đệ tử Đại Pháp.”(Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Tôi nhận ra trách nhiệm của mình là tập trung vào tu luyện, cố gắng tạo ra một môi trường tu luyện tốt và có sự trợ giúp thiết thực cho nhóm nhiều nhất có thể. Khi chúng tôi đến nghị viện lần thứ hai và tôi đã chia sẻ với nhóm và chúng tôi nhất trí luyện công, phát chính niệm và học Pháp cùng nhau trước khi đến nghị viện mỗi buổi sáng. Việc này, cùng với những chia sẻ liên tục và tất cả nỗ lực từ các học viên khắp UK, đã đặt một nền móng tốt cho nhóm đến gặp các Nghị sỹ Nghị viện Châu Âu.
Trong đêm đầu tiên của chuyến đi thứ hai của chúng tôi, tôi có thể cảm thấy nhóm rất tích cực và nhiệt huyết. Thực ra mặc dù trên bề mặt tôi cảm thấy chúng tôi đã chuẩn bị và có tổ chức, nhưng tôi nhận ra mình hơi chút nghi ngại về tình hình vì chúng tôi vẫn cần gần một nửa số chữ ký. Đó có vẻ như là một công việc nặng nề. Tôi nhận ra mình cần loại bỏ suy nghĩ này và cầu xin Sư phụ trợ giúp. Đêm hôm đó khi tôi nằm trên giường, tôi thấy mình đang cầu xin Sư phụ trợ giúp và chỉ dẫn.
Tôi cầu xin Sư phụ giúp các nghị sỹ ký Bản tuyên bố và ngạc nhiên là cảm thấy có chút trở gì đó bị tắc nghẽn bên trong mình. Tôi cố gắng hướng nội và nhận ra mình đang tập trung quá nhiều vào cách để có được chữ ký của các nghị sỹ hơn là cố gắng mở rộng tâm để cứu các nghị sỹ và trợ lý của họ trong quá trình này. Ngay khi tôi có niệm đầu này tôi đã trải nghiệm một luồng năng lượng đột ngột thông thấu toàn thân và trông thấy Pháp thân của Sư phụ.
Tôi nhớ lại đoạn Pháp mà Sư phụ giảng:
“chỉ khi chư vị đề cao tâm tính, thì mới đồng hoá với đặc tính vũ trụ chúng ta; vứt bỏ các chủng dục vọng, tâm chấp trước và những thứ bất hảo của con người, thì chư vị mới bài xuất khỏi thân thể chư vị những thứ không tốt, chư vị mới có thể nổi lên trên.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra trong khi mình đang nghĩ về tổng số chữ ký cần thiết, mặc dù cố gắng không như vậy, thực ra tôi đang phát triển chấp trước vào việc đó. Do đó cũng khiến tôi nảy sinh cảm giác nghi ngờ và sợ hãi. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi, và tôi cảm giác mình có một cơ hội để bước ra và chỉ đơn giản là tin vào sự an bài của Sư phụ. Mặc dù nói thì dễ, với tôi lúc đó, việc này thường không đơn giản.
Ngày tiếp theo chúng tôi có ý định sẽ có mặt ở trong nghị viện lúc 10 giờ sáng, và tôi đã sắp xếp cuộc gặp đầu tiên lúc 10 giờ 30 với một nghị sỹ cấp cao. Nhóm đi gặp nghị sỹ đến hơi trễ và tôi nhận ra thời gian trở nên gấp gáp – tôi nhớ lại trải nghiệm của bản thân vào tối hôm trước, vì vậy tôi khích lệ cả nhóm phát chính niệm và chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi. Thực ra là người đón chúng tôi vào có mặt ngay trước 10 giờ 30 và toàn bộ quá trình dường như diễn ra nhanh chóng. Trong khi đi đến điểm hẹn gặp, tôi đã nhìn thấy vị nghị sỹ mà chúng tôi có hẹn đi ngay phía trước chúng tôi và tất cả chúng tôi đã đến cuộc hẹn chính xác cùng thời điểm. Lần nữa, tôi coi đó như là sự khích lệ để tín Sư.
Khởi đầu cuộc họp, vị nghị sỹ giải thích rằng ông đã biết về vấn đề nhân quyền ở Trung Quốc, nhưng ông không thể ủng hộ bản tuyên bố vì chính sách của đảng bên ông. Trên bề mặt tôi cảm thấy đây có thể là một cuộc họp khó khăn, nhưng trong tâm mình, tôi thực sự muốn kết nối với ông ấy. Sau vài phút giảng chân tướng vắn tắt của tôi và một học viên khác, một nghị sỹ thứ hai trong đảng nhìn thấy chúng tôi và đã tham dự vào. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt để khích lệ cả hai nghị sỹ cùng ký.
Khi cuộc đối thoại cởi mở hơn tôi thấy mình đang nói trực tiếp với vị nghị sỹ mà ban đầu chúng tôi định gặp. Tôi cảm thấy mình cần đưa ra một thỉnh cầu trực tiếp, riêng tư với ông và đề nghị ông thực sự xem xét đến việc ủng hộ bản tuyên bố như một ngoại lệ. Vị nghị sỹ dừng trong giây lát và nhìn tôi rồi nói: “Được, tôi sẽ ký!” Vị nghị sỹ kia cũng nói họ sẽ ký. Tôi thầm tạ ơn Sư phụ vì đã giúp đỡ chúng tôi. Giờ thì chúng tôi đã có hai nghị sỹ trong cùng đảng ủng hộ. Vì vậy tôi hỏi họ liệu có cách nào có thể giúp chúng tôi khích lệ các nghị sỹ trong đảng của họ ủng hộ bản tuyên bố không. Trong đầu tôi, tôi đang hy vọng họ sẽ gửi một email hoặc có lẽ sẽ có một lời giới thiệu niềm nở.
Họ nhìn nhau và sau đó mời chúng tôi tham giam quầy bar của riêng đảng viên để xem có vị nghị sỹ nào trong cùng đảng ở đó và nói họ sẽ cố gắng giới thiệu chúng tôi. Chúng tôi cảm ơn sự giúp đỡ của họ và đi tới quầy bar. Vào lúc chúng tôi đến, có một nghị sỹ khác từ trong cùng đảng đang ngồi trên bàn bên phải phía trước quầy bar. Vị nghị sỹ ban đầu đưa chúng tôi đến đó, sau đó giới thiệu chúng tôi và bản tuyên bố. Ông giải thích là ông đã làm một việc ngoại lệ và ký, và ông khuyến khích họ lắng nghe những gì chúng tôi nói.
Gần như ngay khi chúng tôi bắt đầu nói, có một vị nghị sỹ nữa đi đến quầy bar, đến bên bàn chúng tôi và quá trình đó lại lặp lại. Việc này liên tục diễn ra cho đến khi tại một thời điểm tôi nghĩ là có 9 hay 10 người chúng tôi ngồi quanh bàn. Tôi thực sự xin lỗi vị nghị sỹ mà đã khiến quá trình này lặp lại. Họ thực sự rất phấn khởi và nói đừng lo lắng. Cuối cùng khi chúng tôi đã có thể trình bày chân tướng và tình hình cho những người ngồi ở đó, tôi thực sự rất xúc động. Tất cả họ đều nói ủng hộ và sẽ ký, dù cho tất cả các nghị sỹ đều ở trong cùng một đảng mà có chính sách không ký các tuyên bố. Chúng tôi đi từ chỗ có cuộc họp với một vị nghị sỹ đến chỗ bỗng nhiên có 7-8 nghị sỹ đều nói họ sẽ ký. Tôi có thể thực sự cảm nhận được sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ, và lần nữa tôi thầm tạ ơn Sư phụ từ trong tâm mình.
Lần nữa tôi lại nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời để thực sự khiến nhiều nghị sỹ hơn nữa của đảng này ký tên vì vậy tôi nói: “Trong hai ngày qua tôi đã ngủ ít hơn 6 tiếng và lái xe từ London đến Strasbourg để đến gặp các ngài. Tôi tin bản tuyên bố này thực sự quan trọng, đặc biệt khi nước Mỹ vừa thông qua một nghị quyết tương tự và có những sự kiện phát sinh từ báo cáo mới. Có cách nào mà ngài có thể khích lệ thêm đảng viên trong đảng mình ký tên không?”
Một trong số các nghị sỹ nhìn quanh và sau đó hỏi: “Cuộc họp tối nay thì sao?” Hóa ra là vào ngày hôm đó đảng của họ có một cuộc họp trong đảng vào lúc 7 giờ. Về điểm này, các nghị sỹ thảo luận với nhau và sau đó hỏi liệu tôi có thể đến đó và thuyết trình ngắn về chủ đề thu hoạch tạng tối nay hay không? Dĩ nhiên, tôi nói có, và cảm ơn họ vì cơ hội này. Trước khi tôi biết điều đó, tôi nhận ra cuộc họp của chúng tôi đã kéo dài hơn một tiếng rưỡi, và khi rời khỏi quầy bar tôi đã không cầm được nước mắt. Tôi có thể cảm thấy và trông thấy sự an bài của Sư phụ trong mọi việc và rất biết ơn về cơ hội được nói nhiều hơn với các nghị sỹ về nạn thu hoạch tạng vào buổi tối hôm đó.
Ban đầu tôi nghe nói là chỉ có khoảng 30 đến 40 người có mặt tại cuộc họp, nhưng thực ra một vị nghị sỹ cấp cao đã bố trí một sự kiện ngay sau cuộc họp vì vậy có khoảng 80 đến 90 nghị sỹ và trợ lý đã có mặt trong cuộc họp. Tôi được một nghị sỹ giới thiệu, nói rằng ông cảm thấy mọi người nên ký bản tuyên bố, và ngay lập tức sau bài thuyết trình của tôi một vị nghị sỹ cao cấp từ một đảng của Italia đã đứng dậy và cũng khích lệ mọi người cùng ký.
Sau bài trình bày, một trong số các nghị sỹ mà chúng tôi đã gặp gỡ vào buổi sáng đến chỗ tôi và cho tôi vài lời khuyên. Ông nói: “Mọi người trong nghị viện đều rất bận rộn và dễ dàng bị phân tâm. Anh cần phải trình bày tình huống này chỉ dưới 30 giây. Anh nên bảo với mọi người là “Khoảng 1 đến 1,5 triệu người đã bị giết hại kể từ năm 2000 do hậu quả của thông lệ cưỡng bức thu hoạch tạng, anh cần nhấn mạnh là điều này đi ngược với ý chí của họ và rằng thậm chí còn có những báo cáo rằng việc này đã thực hiện mà không gây mê.” Tôi có thể thấy họ rất xúc động và cảm ơn họ về lời khuyên.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng hơn 70% số người trong cuộc họp nội bộ này đã ký bản tuyên bố.
Đôi khi trong lúc đang hỗ trợ hạng mục nghị viện Châu Âu năm nay, có vẻ như nhóm UK đã có một số đề cao. Tuy nhiên, theo thể ngộ của tôi, khi các học viên phối hợp và hoặc đột phá hoặc gặp trở ngại, thì đây là kết quả và phản ánh sự phối hợp trong tâm chúng ta và sự tinh tấn của chúng ta.
Trong khi đang viết bài chia sẻ này một lần nữa tôi cảm thấy vinh dự và vinh hạnh khi được hỗ trợ hạng mục EU. Tôi thực sự tin rằng khi những sự kiện giống như sự kiện mà tôi mô tả, diễn ra, thực sự đó là kết quả của sự phối hợp trong học viên và cố gắng tu bỏ bản ngã của chúng ta đồng thời đặt hết niềm tin vào Sư phụ.
Đôi khi tôi thực sự cảm thấy rằng Sư phụ đã đẩy tôi lên đến một tầng thứ mới trong khi tôi đang trình bày về nạn cưỡng bức thu hoạch tạng cho các nghị sỹ trong nghị viện. Một sự kiện cụ thể đã xảy ra trong ngày cuối cùng của chuyến đi thứ hai tới nghị viện của chúng tôi, ngày hôm trước khi đang trong thang máy hai học viên đã tình cờ gặp một nghị sỹ mà họ đang cố gắng liên lạc và họ đã có thể hẹn gặp vào ngày hôm sau. Điều không may là một trong hai học viên không thể đi và tôi được đề nghị tham dự cuộc gặp.
Chúng tôi đã đến theo như kế hoạch. Tuy nhiên, ngay khi vị nghị sỹ nhìn thấy chúng tôi ông nói ông quá bận rộn để gặp chúng tôi vì ông không có thời gian. Chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông ấy, nhấn mạnh rằng chúng tôi biết mọi người rất bận và hỏi liệu ông có chút thời gian nào không. Ông ấy nhìn đồng hồ và nói: các bạn có 2 phút.
Tôi bắt đầu giải thích tôi đã gặp nhiều nghị sỹ trong đảng của ông gần đây như thế nào và trước khi tôi có thể nói điều gì khác ông nhìn tôi qua cặp kính và nói: “Đừng nghĩ là tôi sẽ ký chỉ vì bạn đã gặp các đồng nghiệp của tôi.” Ngữ khí và thái độ rất thẳng, tôi nhận ra mình cần giữ bình tĩnh và tự nhủ trong tâm rằng mình ở đây để cố gắng cứu họ. Tôi nhớ đến lời khuyên có được sau bài thuyết trình, hít một hơi và nói tôi ở đây để nói với ngài về nhân quyền ở Trung Quốc. Hiện nay, ước tính có khoảng từ 1 đến 1,5 triệu người đã bị giết, đi ngược với ý chí của họ đồng thời cưỡng bức lấy đi tạng của họ, điều tồi tệ nhất là có những báo cáo cho thấy việc này diễn ra mà không có sự gây mê.
Vị nghị sỹ dừng lại nhìn tôi và nói được, nhưng thế còn đồng nghiệp của tôi ở Trung Quốc thì sao – điều gì sẽ xảy ra nếu tôi ký? Tôi hỏi ý ông ấy là gì và ông giải thích là họ đang có nhiều hoạt động làm ăn ở Trung Quốc. Tôi nói người Trung Quốc có châm ngôn rằng nếu bạn đứng lên cho chính mình bạn sẽ càng được kính trọng. Tôi đưa ra hai ví dụ về việc khi Hong Kong được cai quản bởi người Anh và nhóm ủng hộ dân chủ Đài Loan công khai phản đối Trung Quốc về vấn đề nhân quyền, thương mại thực ra lại tăng lên như thế nào. Vì vậy tôi nói: “Ngài thấy đó không có điều gì tồi tệ xảy ra cả.”
Vị nghị sỹ nhìn tôi và nói: “Được tôi sẽ ký” và toàn bộ quá trình mất không đến hai phút.
Khi chúng tôi rời khỏi văn phòng tôi nhớ tới lời Sư phụ giảng:
“…có những lúc chính niệm mạnh mẽ thì một lời nói có thể cứu người.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)
Quá trình này nhắc tôi khi giảng chân tướng chúng ta cần tập trung vào việc giữ bình tĩnh và có một tấm lòng rộng mở. Khi đó chúng ta có thể có được trí huệ cần thiết và dùng để kết nối và cứu người. Một lần nữa, tôi cảm tạ Sư phụ từ trong tâm. Tôi ngẫm lại lời khuyên có được sau bài thuyết trình và có thể thấy Sư phụ đã an bài mọi thứ.
Tôi đã trợ giúp các sự kiện trong nghị viện trong khoảng 2 tháng, và có thật nhiều quá trình khác nhau đã cho tôi cơ hội hướng nội và nhận ra tôi phải cố gắng tu luyện cá nhân tốt hơn nữa. Tôi cảm thấy thực sự may mắn khi có thể làm việc và học hỏi từ nhiều đồng tu ở Anh và Châu Âu. Tôi hy vọng mình có thể làm tốt hơn trong tương lai.
Tôi muốn cảm ơn tất cả các học viên mà tôi đã có cơ hội phối hợp gần đây và kết thúc bằng việc trích dẫn một đoạn giảng Pháp của Sư phụ:
“Đệ tử Đại Pháp đảm bảo được việc tu luyện hàng ngày là điều tất yếu, giảng chân tướng và cứu người là sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp. Trên con đường tiến đến viên mãn, thiếu đi một trong hai [việc] đều không thể được. Làm được ra sao chính là [phản ánh] trạng thái tu luyện tinh tấn hay không. Hình thức xã hội có thể thay đổi, nhưng yêu cầu của tu luyện sẽ vĩnh viễn không thể thay đổi, bởi vì đó là tiêu chuẩn của vũ trụ, là tiêu chuẩn của Đại Pháp.” (Lời nhắc nhở)
Tạ ơn Sư phụ, cảm ơn các đồng tu.
(Bài chia sẻ trình bày tại Hội giao lưu tâm đắc Pháp Luân Đại Pháp tại Vương quốc Anh năm 2016).
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/8/-334144.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/9/158613.html
Đăng ngày 16-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.