Bài viết của một học viên ở Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-9-2016] Vào khoảng 6 giờ chiều một ngày đầu mùa đông năm 2010, khi tôi đang băng qua đường thì có hai chiếc xe ô tô vượt nhau và một chiếc đã lao thẳng về phía tôi. Khi đó, tôi vẫn bình tĩnh và thầm nói với Sư phụ trong tâm “Sư phụ, con sẽ không sao.”

Khi tỉnh lại, tôi cảm tưởng toàn thân mình như đã bị nghiền nát. Một người phụ nữ sờ vào đầu tôi, mặt, mũi và nói chuyện với tôi. Bà ấy muốn kiểm tra xem tôi có bị chảy máu, thương tích gì không. Một người hô to: “Gọi xe cứu thương mau.”

Tôi không thể nói được nhưng có cảm giác rằng lục phủ ngũ tạng của mình đang trở về vị trí cũ và sau đó tôi đã có thể nói được. Tôi ra dấu cho người phụ nữ cúi đầu xuống thấp gần miệng tôi và nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công, Sư phụ tôi sẽ bảo hộ cho tôi, tôi không sao đâu, cảm ơn bà.”

Bà ấy đã hào hứng và nói lớn với những người đang tụ tập xung quanh: “Bà này là một Phật tử.” Tôi nhờ bà giúp tôi đứng dậy. Tôi làm thế hợp thập với bà để bày tỏ sự cảm ơn. Khi hai chiếc xe cứu thương tới nơi, tôi nói với các nhân viên y tế rằng tôi không sao và cảm ơn họ.

Một chiếc xe cảnh sát cũng tới hiện trường. Một người đi đường đã kịp ghi lại hai số cuối của biển số của chiếc xe đã đâm phải tôi. Anh ấy yêu cầu cảnh sát đuổi theo chiếc xe gây tai nạn. “Anh ta không cố ý đâm vào tôi,” tôi nói, “Anh ta chắc là đang có công chuyện gấp cần phải giải quyết và đã vô tình đâm phải tôi. Bây giờ tôi đã không sao, cứ để anh ấy đi đi.” Nhân viên cảnh sát cũng vui vẻ và nói: “ Cũng may là bà không bị thương tích gì. Có một vụ tai nạn khác đang đợi chúng tôi tới giải quyết. Mọi người, mau giải tán thôi.”

Đó là một trong những điều thần kỳ mà tôi đã trải nghiệm kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

S hồi phục sức khỏe của một người thân

Năm 1998, tôi phát hiện ra một người họ hàng của tôi đã không còn bị suyễn nữa và mái tóc màu xám của ông đã đen trở lại. Tôi hỏi điều gì đã làm sức khỏe của ông tốt trở lại như vậy. Ông nói rằng ông đã tập Pháp Luân Công được hai năm và kể từ đó sức khỏe của ông rất tốt, mọi bệnh tật đều đã biến mất. Tôi đã mượn của ông năm cuốn sách Pháp Luân Công và mỗi ngày tôi đọc hết một quyển và làm theo những chỉ dẫn trong sách để luyện các bài công pháp.

Sang đến ngày thứ sáu, tôi đã có một phản ứng mạnh mẽ khi cơ thể đang được tiêu nghiệp. Dạ dày của tôi như thắt lại vô cùng đau đớn. Sang đến ngày thứ sáu, tôi đã quằn quại trên giường vì đau. Khi đó tôi đang ở nhà một mình và không thể ăn uống được gì. Tôi nghĩ: “Điều này thật tốt, là Sư phụ đã chăm sóc cho mình.” Và kể từ đó, mọi bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi cảm thấy mình thật là người may mắn và hạnh phúc.

Khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999. Tôi đã tới Bắc Kinh vào mùa hè năm 2000 để nói với chính phủ rằng Pháp Luân Công là tốt và kể lại chuyện bản thân đã trải nghiệm được những lợi ích sức khỏe mà Pháp Luân Công mang lại và tôi đã bị cảnh sát bắt giam. Ngày hôm sau, một nữ cảnh sát tới gặp tôi và không nói không rằng, cô ta đã thẳng tay tát vào mặt tôi hai cái.

Sang ngày thứ ba, cô ta gọi tôi lên phòng làm việc và hỏi tên tôi. Khi tôi nói ra tên, cô ấy nhắc lại lời tôi và đột nhiên cô ta dùng ngón trỏ phải và ngón tay giữa đâm vào mắt tôi khiến mắt tôi bị thương và chảy máu. Mọi người đã bị sốc khi tôi quay trở lại phòng giam. Một cô gái nói: “Mắt dì đang chảy máu kìa.” Tôi vẫn bình tĩnh và nói với cô ấy rằng tôi sẽ không sao. Những vết thương vào mắt kiểu như vậy có thể dẫn tới bị mù lòa nếu không được chữa trị đúng cách, nhưng tôi vẫn được bình an sau khi được ra khỏi trại.

Mắc bệnh trở lại

Tháng 2 năm 2013, tôi bị đau dạ dày. Đây là một trạng thái đau đớn mà tôi chưa hề trải qua trước đây. Trong vòng 10 ngày tôi không ăn uống được chút gì. Chồng tôi phải nghỉ việc ở nhà để chăm tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục làm các công việc hàng ngày và không bỏ lỡ buổi học Pháp nhóm nào.

Một đồng tu mời tôi về nhà cô ấy để thảo luận về một hạng mục nâng cao nhận thức của công chúng về cuộc bức hại. Cô ấy đưa cho tôi một cốc sữa. Tôi nói: “Đã nhiều ngày nay tôi không ăn uống được gì, tôi không dám uống sữa lạnh.”

Cô ấy nói: “Chị cứ uống đi, không sao đâu.” Cô đi hâm nóng sữa và đưa cho tôi và tôi đã miễn cưỡng uống hết cốc sữa và thấy không có vấn đề gì cả. Ngày hôm sau, con trai tôi nấu mì cho tôi và tôi đã ăn hết hai tô mì liền một lúc. Mọi người trong nhà rất vui khi thấy tôi đã có thể ăn uống trở lại. Với việc này, tôi đã vượt qua được khổ nạn.

Trong khi tu luyện, thần tích nhiều lắm. Trải qua hơn mười năm tu luyện, Sư phụ từng thời khắc đều từ bi che chở, điểm hóa cho tôi, giúp tôi vững bước trên con đường tu luyện. Dù không được khai thiên mục, cũng không cảm nhận được Pháp Luân xoay tròn nơi bụng dưới nhưng tôi luôn có Sư phụ, có Pháp ở trong tâm và chỉ cần nghiêm túc làm theo những lời Sư phụ dạy thì không có khổ nạn nào là không vượt qua được.

Xin đa tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/6/334051p.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/14/158779.html

Đăng ngày 6-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share