Bài viết của một học viên ở Trung Quốc (tháng 3 năm 2016)
[MINH HUỆ 25-8-2016] Tôi là một giáo viên năm nay 50 tuổi và đã tu luyện Đại Pháp từ mùa Thu năm 2015. Tôi thấy mình là một người may mắn khi được làm đệ tử Đại Pháp: Sau khi tu luyện sức khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần của tôi đã được cải thiện đáng kể. Thông qua việc học Pháp, tôi đã hiểu được mục đích và ý nghĩa chân thực của cuộc sống.
Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm sau tám tháng tu luyện của tôi, với hy vọng rằng càng có nhiều người hơn nữa hiểu được sự tốt lành của Đại Pháp.
Suy sụp
Trong kỳ khám sức khỏe vào tháng 6 năm 2015, tôi đã bị sốc nặng khi được chẩn đoán đoán bị ung thư gan giai đoạn đầu. Tôi là một người tập luyện thể thao thường xuyên, không hút thuốc, không uống rượu và trong gia đình tôi cũng không có ai bị bệnh tật liên quan tới gan cả.
Tin tức nghiệt ngã này đã khiến tôi đổ mồ hôi lạnh. Sau khi xác nhận lại một cách cẩn thận, tôi đã phải nhập viện để điều trị căn bệnh ung thư quái ác.
Đêm trước khi nhập viện, tôi đã đi dạo cùng vợ. Đột nhiên khi mới đi được khoảng vài trăm mét, tôi cảm thấy người mệt mỏi và phải ngồi xuống để nghỉ – một điều chưa từng xảy ra trước đây
Tôi cảm thấy suy sụp và nước mắt rơi lã chã khi còn ngồi lại một mình
Khi được xuất viện, các bác sĩ nói, hàng tháng tôi cần phải làm xét nghiệm máu và làm cộng hưởng từ và lưu ý tôi cần phải thường xuyên tới bệnh viện để theo dõi.
Hồi phục sau khi tu luyện
Tôi về nhà trong trạng thái kiệt sức mệt mỏi và tuyệt vọng
Chứng kiến tôi hàng ngày phải chịu đựng sự thống khổ không chịu nổi, vợ tôi đã chân thành khích lệ tôi tập Pháp Luân Công. Cô ấy vốn là một học viên Pháp Luân Công đã tu luyện từ năm 1997.
Trên thực tế từ năm 1997 khi Pháp Luân Công được truyền vào thành phố, vợ tôi cùng các học viên khác tụ tập tại nhà tôi để xem băng hình Sư phụ giảng Pháp, tôi đã lắp đặt máy xem video cho họ và họ đã khuyến khích tôi cùng xem. Nhưng khi đó tôi đã từ chối bởi nghĩ rằng Pháp Luân Công đơn giản chỉ là một môn khí công dùng để chữa bệnh khỏe người, mà sức khỏe của tôi khi đó rất tốt nên không cần phải xem.
Năm 2014, tôi phải tới bệnh viện bởi tắc mạch máu não trái thể nhẹ do một trận đấu bóng rổ quá sức. Vợ tôi lại đề nghị tôi tập Pháp Luân Công, nhưng tôi cũng chỉ đọc được vài trang trong cuốn Chuyển Pháp Luân rồi lại để đó.
Khi sức khỏe của tôi được hồi phục một cách nhanh chóng, tôi đã thôi không tập nữa. Bây giờ khi đã bị ung thư, cảm giác mình không còn sự lựa chọn nào nữa, tôi bắt đầu tập luyện mặc dù trong tâm vẫn còn bán tín bán nghi.
Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và xem các video giảng Pháp của Sư phụ cùng với vợ tôi. Hàng ngày chúng tôi đều cùng nhau luyện công. Mặc dù chỉ có thể ngồi luyện tĩnh công trong thế đơn bàn được khoảng 45 phút nhưng tôi quyết không bỏ cuộc.
Lần đầu tiên khi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi hầu như không thể thực hiện được. Nghe lời vợ khuyên, tôi đã nhanh chóng cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Kết quả là, tôi đã hoàn thành xong cả năm bài công pháp trong một lần tập.
Một buổi sáng khi bị ngủ quên, tôi cảm thấy như có một ngón tay chọc vào lưng mình đau điếng. Tôi biết rằng là Sư phụ đã đánh thức tôi dậy để luyện công. Tôi tự biết rằng nếu không có gia trì của Sư phụ, tôi đã không thể tiếp tục tu luyện cho tới ngày hôm nay.
Sau bốn tháng tu luyện, căn bệnh ung thư của tôi đã hoàn toàn hồi phục. Tám tháng sau, kết quả kiểm tra máu hàng tháng của tôi đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Thông qua việc kiên trì học Pháp, tôi đã thay đổi từ một người vô thần ương ngạnh thành một người kiên định tin vào Đại Pháp. Tôi thực sự cảm kích trước ân điển của Sư phụ.
Đề cao tâm tính
Tôi từng là một người rất hiếu thắng, sĩ diện. Bất luận là trong công việc hay ngoài đời, tôi không bao giờ chịu nhường nhịn ai cũng không bao giờ vì ai mà để mình phải chịu thiệt thòi điều gì. Khi đi chợ mua thức ăn, tôi cũng cò kè giá cả thêm bớt mãi rồi mới mua. Không lâu sau khi tu luyện, tôi đã thay đổi từ người không bao giờ chịu thiệt nay cũng biết nhận phần thiệt thòi về mình mà không chút phàn nàn kêu ca.
Một lần, tôi vô tình làm rơi một hộp tăm trong siêu thị. Tôi đã nhanh chóng nhặt hộp tăm lên và đặt lại vào kệ hàng, nhưng vỏ của hộp tăm đã bị vỡ.
Trước khi tu luyện, tôi sẽ bỏ đi nếu như không có ai phát hiện ra. Nhưng lần này, tôi đã tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và đã đền tiền cho siêu thị mặc dầu hộp tăm đó có giá 40 tệ.
Tôi đã giải thích lý do cho người bán hàng, người vẫn đang nhìn tôi bằng con mắt đầy hoài nghi. Nhiều người có mặt lúc đó cũng nhìn tôi với con mắt lạ lùng nhưng lúc đó tâm tôi vẫn hoàn toàn thản nhiên.
Vào ngày 27 tháng 12 năm 2015, tôi mua một túi khoai môn của một người bán nước. Tôi đã trả cho anh ấy 30 tệ cho túi khoai, nhiều hơn 5 tệ so với giá anh ấy đưa ra. Khi về tới nhà, tôi mở túi khoai ra và phát hiện chỉ có khoảng 20% số khoai là còn ăn được
Nghĩ rằng người bán khoai có thể không biết rằng số khoai đó đã bị hỏng, nên tôi cũng không quay lại chợ để cãi vã với anh ấy mà chỉ đơn giản là bỏ những củ khoai xấu sang một bên. Tôi ý thức được rằng thông qua tu luyện, mình phải trở nên rộng lượng, bao dung hơn, và cũng như các học viên khác, không tranh đấu vì những lợi ích nhỏ nhoi.
Trở về nhà sau dịp nghỉ Tết, tôi định mang chỗ khoai hỏng vứt đi, nhưng tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện thấy khoảng 80% số khoai hỏng đó đã trở thành tốt và có thể ăn được.
Tôi tin rằng đó là Sư phụ đã khuyến khích tôi. Tuân thủ nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày, tôi đã trở thành con người trung thực, lương thiện và bao dung và cuộc sống của tôi cũng trở nên hài hòa và hạnh phúc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/25/333427.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/10/158628.html
Đăng ngày 5-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.