Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-7-2016] Tháng 11 năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, trong nhiều năm đọc Chuyển Pháp Luân tôi gần như xem mà không hiểu và tôi cũng không dám hỏi. Là một người thuộc giới trí thức, tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân cũng giống như người thường đọc sách giáo khoa. Ngoài ra, tôi sợ bị người khác chỉ trích.

Căn cơ không tốt

Sư phụ đã giảng rằng:

“Có người nói: ‘Phải chăng khi vật chất màu đen nhiều quá, thì không thể tu luyện lên cao tầng?’ Có thể nói như thế; người có nhiều vật chất màu đen, nó ảnh hưởng đến ngộ tính. Vì nó hình thành một trường quanh thân thể chư vị, chính là bao bọc chư vị vào trong; tách khỏi đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ; do vậy ngộ tính của loại người này có thể kém hơn.” (Chuyển Pháp Luân)

Căn cơ của tôi không tốt, vậy nên nghiệp lực đã ngăn trở tôi nhận thức Pháp Luân Đại Pháp. Ngoài ra, tôi đi học trong thời Cách mạng Văn hoá và bị nhồi sọ rất nhiều các tuyên ngôn của cộng sản. Do đó, tôi không thể hiểu được bất cứ điều gì liên quan đến tu luyện.

“Công tác không phải là tu luyện”

Tôi biết rằng Đại Pháp là trân quý, vậy nên ngay cả khi bị bức hại tôi cũng không bao giờ từ bỏ Đại Pháp. Tôi đã cố gắng hết sức để làm tốt mọi việc, nhưng tu luyện là một vấn đề nghiêm túc. Mặc dù làm rất nhiều các việc Đại Pháp, nhưng tôi đã thất bại trong nhiều khảo nghiệm vì công tác không phải là tu luyện.

Nhìn lại quá trình tu luyện của bản thân, tôi nhận ra rằng mình đã không thực sự đắc Pháp. Mặc dù rất chán nản bởi phát hiện này, nhưng tôi phải đối mặt với thực tại. Tôi không đổ lỗi cho bản thân mình vì tôi đã thực sự cố gắng hết sức để trở thành một người tu luyện.

Đại Pháp là siêu thường. Nếu tôi không học Pháp tốt và không thể đắc Pháp, thì tôi không phải là chân tu. Trong nhiều năm qua, tôi đã dùng hết mọi biện pháp để tống khứ những vật chất tách tôi ra khỏi Đại Pháp, nhưng đều không thành công. Nghiệp lực vẫn chôn vùi tôi.

Trong thâm tâm tôi hiểu rằng mình muốn phản bổn quy chân thông qua chiểu theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn.” Dù có khó khăn đến đâu, tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc và chân tu.

Tín Sư tín Pháp

Đã bốn năm kể từ khi tôi được thả ra từ lần giam giữ thứ hai trong một trại lao động cưỡng bức. Thật khó để có thể quay lại tu luyện Đại Pháp.

Tôi liên tục đọc lại các bài viết về việc thực sự tín Sư tín Pháp và học Pháp với tâm thuần tịnh. Điều này đã giúp tôi nhận ra khoảng cách lớn giữa tu luyện của bản thân mình và các học viên khác, vì tôi đã đi đường vòng. Lý do là tôi đã không thực sự tín Sư tín Pháp 100% và không thực sự đắc được Pháp.

Sự khích lệ

Trong một buổi họp lớp, tôi đã tặng đĩa DVD Shen Yun cho 15 người bạn học cũ của mình và họ đều nhận. Tôi cũng nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, tối hôm đó họ đã chửi tôi thậm tệ.

Dù họ có chửi mắng như thế nào, thì trong tâm tôi chỉ giữ một niệm rằng:

“Một bất động có thể [ức] chế vạn động” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc [1999]) (tạm dịch)

Tôi vẫn rất bình tĩnh và đã phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu. Ngay sau đó, tôi cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ nhõm. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình. Chính niệm của đệ tử Đại Pháp là có uy lực. Sự tín Sư tín Pháp đã bắt đầu bén rễ trong tâm tôi.

Sau trải nghiệm với những bạn học cũ của mình, tôi không còn [cảm thấy] sợ khi nói chuyện trực diện với mọi người về Đại Pháp nữa. Sư phụ đã gia trì cho tôi và tôi có thể vượt qua những tình huống khó khăn.

Cuộc chiến chính tà

Có một tấm áp phích lớn phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp trong tủ tuyên truyền của Đảng Cộng sản đối diện nhà tôi. Một máy quay phim được gắn ở bên trên tấm áp phích. Các học viên địa phương đã phát chính niệm và gửi thông tin lên website Minh Huệ. Các học viên hải ngoại đã gọi điện tới Phòng 610, đồn cảnh sát và trung tâm cộng đồng ở khu vực địa phương của tôi và gây áp lực mạnh mẽ lên những người này.

Khi tôi thấy hai cụ ông đang nhìn vào tấm áp phích, tôi đã nghĩ: “Đừng để tà ác đầu độc chúng sinh!” Tôi tự nhủ rằng nếu tôi không bảo hộ Sư phụ và Đại Pháp, thì tôi không xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp.

Vì vậy, tôi đã gặp ba vị lãnh đạo của trung tâm cộng đồng và nói với họ về Đại Pháp. Họ nói rằng đó là công việc của mình và họ sẽ bị mất chức nếu như gỡ tấm áp phích xuống. Tôi nói với họ rằng nếu họ vẫn giữ [tấm áp phích đó] thì họ thực sự đang hại chính mình.

Sau đó, trung tâm cộng đồng đã gỡ tấm áp phích xuống trước một vài giờ khi chúng tôi định làm việc đó. Các quan chức địa phương đã chọn [cho mình] một tương lai tốt đẹp sau khi họ minh bạch được chân tướng.

Đó là một cuộc chiến chính tà. Nhiều học viên bao gồm cả các học viên hải ngoại đều đã tham gia. Các học viên ở địa phương chúng tôi đã phối hợp khá tốt. Sư phụ đã thanh lý tà ác cho chúng tôi khi Ngài nhìn thấy chúng tôi phối hợp tốt và đề cao tâm tính của mình.

Tầm quan trọng của việc học Pháp

Là một học viên trở lại [tu luyện] Đại Pháp, tôi phải tu luyện từ đầu. Tôi phải đảm bảo rằng tư thế ngồi đả toạ của mình là đúng bởi vì trước kia tôi chưa ngồi được song bàn vì tôi muốn chịu đau ít hơn. Sư phụ giảng rằng đó là điều quan trọng để đặt định một cơ sở vững chắc. Nhưng lúc đó tôi thực sự không hiểu [điều mà Sư phụ giảng] cũng như chưa để tâm nhiều đến điều ấy.

Hơn chục năm qua, tôi đã không thể tập trung khi đọc Pháp. Tôi thử mọi phương pháp từ đọc nhanh đến đọc chậm, từ đọc đứng đến đọc ngồi, từ nhẩm Pháp đến chép Pháp và đọc cùng các học viên khác. Tất cả các phương pháp này về cơ bản không giải quyết được vấn đề của tôi. Tâm tôi vẫn chạy loạn trong khi học Pháp. Sau đó, tôi đã học Pháp với một nhóm học viên, các học viên đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Cuối cùng, tôi quyết tâm học Pháp thật tốt và tháng 2 năm 2016 tôi mới [thực sự] đắc Pháp. Tôi buông chấp trước vào thời gian khi học Pháp. Tôi không còn lo lắng về việc mình phải học bao nhiêu bài giảng mỗi ngày hay mình cần phải đọc xong Chuyển Pháp Luân.

Tôi chỉ đọc Pháp từng câu từng chữ một cách chậm rãi. Thỉnh thoảng tôi đọc đi đọc lại một câu. Đôi lúc tôi đọc lớn tiếng hoặc đọc thầm. Đôi khi tôi nghĩ về một đoạn Pháp hay đọc đi đọc lại nhiều lần đoạn Pháp ấy cho đến khi tôi [thực sự] hiểu được [những gì mình đọc]. Dần dần tôi cũng ngộ được từng câu từng ý [trong đoạn Pháp đó].

Khai mở trí huệ

Tôi cảm thấy thật khó để ghi nhớ Luận Ngữ mới vì tôi không hiểu sự liên hệ giữa các câu và các đoạn. Khi nhẩm Luận Ngữ, tôi thường đọc lộn thứ tự của các câu. Sau đó, tôi quyết định đọc Nó nhiều lần. Bây giờ, tôi nghĩ rằng mình đã hiểu được sự liên hệ giữa mỗi câu.

Một thời gian sau, đột nhiên tôi có nhận thức minh bạch đối với Chuyển Pháp Luân và có thể hiểu được từng từ trong Chuyển Pháp Luân. Tôi cảm thấy thứ [vật chất] tách tôi ra khỏi Đại Pháp đã biến mất và trí huệ của tôi được khai mở.

Pháp của Sư phụ đã xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Còn nội hàm bác đại tinh thâm của Ông là chỉ những người tu luyện tại các tầng thứ chân tu khác nhau mới có thể thể ngộ và triển hiện ra được, mới có thể thật sự thấy Pháp là gì.” (Rộng lớn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Mười năm trước, tôi đã học thuộc Tinh Tấn Yếu Chỉ. Mỗi lần đọc đến bài “Rộng lớn”, tôi đều rất xúc động.

Sư phụ đối xử với tất cả các học viên đều như nhau

Tôi đã học Pháp trong gần 20 năm nhưng lại không ngộ Pháp được tốt và cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng Sư phụ không hề đối xử với tôi khác đi. Thực sự không thể tìm thấy một người thứ hai giống như Sư phụ trên thế giới này.

Sau 18 năm tu luyện tôi mới ngộ được Pháp. Sư phụ trông thấy tâm mong muốn tu luyện của tôi nên Ngài đã gỡ bỏ nghiệp lực để tôi có thể ngộ Pháp. Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã nhiều lần điểm hoá và khai mở trí huệ cho tôi. Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi đã rơi nước mắt khi nhận ra mình đã thăng hoa trong Pháp. Đây là một bước nhỏ, nhưng là một bước tiến lớn. Bây giờ, tôi có thể học Pháp giống như các học viên Đại Pháp khác và không còn cảm thấy thiếu mất cái gì đó. Có thể đối với một số học viên, nó không là gì cả. Tuy nhiên, để tôi có thể bước đi đến điểm này, Sư phụ đã phó xuất rất lớn.

Chuyển biến căn bản

Khi đã đề cao lên, tôi cảm thấy một sự thay đổi căn bản trong bản thân mình. Tâm trí tôi không loạn nữa và tôi có thể tĩnh tâm khi phát chính niệm. Chủ ý thức của tôi cũng đã trở nên tỉnh táo.

Chỉ sau khi tập trung học Pháp, tôi mới có thể ngộ được nội hàm của Pháp của Sư phụ.

“…chư vị đã hình thành thói quen vứt bỏ chủ ý thức của mình, hễ chư vị nhắm mắt liền buông lơi chủ ý thức của mình, đã mất rồi; chư vị đã hình thành thói quen như thế mất rồi. Chư vị ngồi đây tại sao không lắc động? Chư vị vẫn bảo trì trạng thái mở mắt, hơi hơi nhắm khẽ mắt lại thì hỏi chư vị có lắc động không? Tuyệt đối không. Chư vị cho rằng luyện khí công là phải như thế, chư vị đã hình thành khái niệm như thế, hễ nhắm mắt lại liền mất, chẳng còn biết đã đến đâu nữa. Chúng tôi giảng rằng chủ ý thức của chư vị nhất định phải thanh tỉnh, bởi vì bộ công pháp này là tu luyện bản thân chư vị, chư vị cần đề cao một cách tỉnh táo minh bạch.”(Chuyển Pháp Luân)

Trước đây, khi luyện một môn khí công giả, các con phụ thể đã khống chế đại não và khiến tôi không tỉnh táo.

Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đã gỡ bỏ những phụ thể này. Sư phụ đã giải thích rất rõ ràng về vấn đề này. Ngài nói rằng Ngài đã gỡ bỏ những phụ thể đó, nhưng chúng ta phải thay đổi quan niệm của mình. Sư phụ dạy chúng ta:

“bảo trì trạng thái mở mắt” (Chuyển Pháp Luân)

Trên thực tế, tôi chưa bao giờ cố gắng giữ cho mắt luôn mở. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề tay mình bị đổ khi phát chính niệm thôi. Tôi đã không nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề đó. Thậm chí, tôi còn tăng số lần phát chính niệm. Tôi đã lừa dối chính bản thân mình.

Bây giờ, tôi hiểu được rằng [lý do] mình không thể thanh trừ tà ác khi phát chính niệm bởi vì chủ ý thức của tôi không khống chế được tâm trí của mình. Sao tôi lại không bị can nhiễu chứ? Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/16/-331113.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/29/158013.html

Đăng ngày 19-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share