Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-5-2016] Tôi và em trai sinh đôi được sinh ra vào cuối những năm 1980. Chúng tôi không khác với những người trẻ khác là mấy, nhưng có một ngoại lệ đó là chúng tôi đã trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp, một trong những hình thức tu luyện trân quý nhất hiện nay.
Tổn thương lòng tự trọng
Từ khi còn nhỏ, tôi đã ấp ủ giấc mơ trở thành một họa sỹ. Tuy vậy theo thời gian, hầu hết mọi người đều từ bỏ những giấc mơ thời ấu thơ của họ. Tôi đã rất may mắn khi có được người em trai sinh đôi cùng chí hướng với mình và chúng tôi đã động viên nhau thực hiện những ước mơ của mình.
Tình cờ, chúng tôi gặp được một người thầy mỹ thuật nổi tiếng, người đã chở che và dạy dỗ cho chúng tôi. Tôi theo học kỹ năng hội họa phương Tây, vẽ phác thảo, vẽ màu nước và sơn dầu; trong khi em trai tôi lại học hội họa Trung Hoa và thư pháp. Chúng tôi cũng học thêm điêu khắc thủ công.
Khi còn là một đứa trẻ, tôi rất yếu, sức khỏe của tôi bị sa sút khi còn học trung học cơ sở. Tôi liên tục bị chứng đau nửa đầu hành hạ và sức chịu đựng kém. Sau đó tình trạng của tôi biến chuyển thành triệu chứng mất ngủ kinh niên, giảm cân đột ngột và chóng mặt. Do chóng mặt, nên tôi không thể tự đi bộ. Các bác sỹ không thể chẩn đoán ra được nguyên nhân tình trạng bệnh của tôi.
Khi lớn lên, tình trạng mất ngủ của tôi trở nên tồi tệ hơn, và tôi không thể ngủ được. Là một chàng trai 20 tuổi nhưng với thân hình gầy gò ốm yếu, nước da nhợt nhạt và đôi mắt thâm quầng, tôi đã bị các cô gái vốn được mai mối kết hôn từ chối hơn 30 lần. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến lòng tự trọng của tôi và thậm chí đã có lúc tôi nghĩ đến tự tử.
Hồi phục thần kỳ
Năm 2008, thầy mỹ thuật của chúng tôi bị chứng phì đại cột sống và phải nhập viện tại một bệnh viện địa phương. Trong vòng bảy ngày, ông ấy không thể di chuyển. Bác sỹ của ông cho biết rằng tỷ lệ phẫu thuật thành công là rất thấp và ông ấy có thể sẽ phải ngồi xe lăn suốt cả quãng đời còn lại. Nên chúng tôi đã quyết định chuyển ông ấy đến một bệnh viện thành phố.
Thật trùng hợp, chiều hôm ấy có hai người bạn ghé thăm. Trong khi nói chuyện, chúng tôi biết được rằng họ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã giảng chân tướng đằng sau cuộc đàn áp Pháp Luân Công cho chúng tôi nghe và cũng nói về vụ “tự thiêu giả tại Quảng trường Thiên An Môn”, cũng như hiệu quả chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp.
Họ khuyên thầy của chúng tôi chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và nói rằng ông ấy sẽ hồi phục.
Khi ông niệm những chữ này, sắc mặt của ông bắt đầu chuyển từ nhợt nhạt sang hồng hào và vài phút sau thì đã có thể tự đứng dậy được. Sau đó, ông ấy đã có thể tự đứng dậy và đi vệ sinh một mình. Chúng tôi đã bị sốc! Vì chỉ vài ngày trước đó, thầy vẫn cần chúng tôi hỗ trợ để đi lại.
Có chút lo lắng, nên chúng tôi đã đi theo ông và thấy ông liên tục gập người rồi lại đứng lên. Sau đó, ông vừa cười vừa xoa lưng rồi nói rằng: “Lưng của thầy không còn đau nữa. Thật là thần kỳ!” Thầy của chúng tôi đã hồi phục chỉ trong vòng nửa giờ và được xuất viện vào ngày hôm sau.
Được khích lệ, em trai tôi đã mượn cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi chứng kiến sự hồi phục của thầy giáo chúng tôi và đọc cuốn sách, cậu ấy đã thay đổi toàn bộ cách hành xử cũng như thế giới quan của mình. Cậy ấy trở nên cởi mở, dũng cảm và có trách nhiệm. Các kỹ năng hội họa, thư pháp, và quan điểm cuộc sống của cậu ấy tiếp tục nâng cao khi cậu buông bỏ những chấp trước người thường.
Cải biến những nhân tâm cố hữu
Sau khi chứng kiến sự thay đổi của em trai, tôi đã được khuyên nên suy ngẫm lại về quá khứ của mình, và chợt nhận ra rằng mình đã chiểu theo các nguyên lý sai lầm. Những hành động và các chấp trước ích kỷ của tôi đã khiến tôi phải chịu đau khổ, gây tổn hại đến bản thân và những người khác. Chịu ảnh hưởng bởi xã hội suy đồi, tôi đã chạy theo chủ nghĩa kim tiền, chủ nghĩa vật chất, theo đuổi tiện nghi cá nhân và tin rằng chúng là những thứ tối quan trọng. Tư tưởng và hành vi của tôi đã làm hoen ố giấc mơ trở thành một nghệ thuật gia từ thuở thơ ấu của mình.
Với nỗ lực thay đổi cuộc đời, tôi đã đọc toàn bộ các sách Đại pháp mà tôi có thể và lục tìm trên internet thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã hiểu được chân tướng đằng sau cuộc bức hại các học viên và có thể phân biệt được những lời dối trá do Giang Trạch Dân và tay sai của ông ta lan truyền.
Khi đọc những thông tin này, tư tưởng và các giá trị đạo đức của tôi dần đề cao. Những bệnh tật khác nhau của tôi, gồm cả đau nửa đầu, mất ngủ trầm trọng, và viêm mũi dị ứng đều đã biến mất.
Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi biết ý nghĩa của cuộc đời, đồng thời khai mở tâm trí tôi. Khó khăn trong việc hôn sự của tôi cũng đã được giải quyết.
Thay đổi nhận thức
Trước khi đắc Pháp, vợ tôi thích đi câu lạc bộ và uống rượu. Ngày nào cô ấy cũng đi ngủ muộn, từ chối làm việc nhà, và đam mê xem truyền hình. Chưa đầy 20 tuổi, cô ấy đã có một loạt các vấn đề về sức khỏe, nghiêm trọng nhất đó là hội chứng đa nang buồng trứng. Do những khó khăn trong việc điều trị căn bệnh này, hầu hết tiền lương của vợ tôi đều dùng để mua thuốc.
Năm 2014, vợ tôi đã đi xin tư vấn của một bác sỹ phụ khoa nổi tiếng, vốn là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông đã gần 70 tuổi nhưng trông chưa đến 50. Vị bác sỹ này đã bảo cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ông ấy cũng đề xuất sẽ đi cùng cô ấy đến bệnh viện Thành phố Nhạc Dương để được tư vấn thêm.
Họ đã gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp khác, là một bác sỹ sản khoa hơn 40 tuổi, người đã bảo với vợ tôi rằng: “Cô chỉ mới bắt đầu chạm đến bề mặt của Đại Pháp. Tu luyện, theo thời gian, tôi đảm bảo với cô rằng có đưa cả núi vàng cũng không làm lay chuyển được tâm cô.” Cô ấy đã ngạc nhiên và tự hỏi chẳng lẽ Đại Pháp có thể tuyệt vời đến nỗi mà người ta có thể sẵn sàng từ bỏ cả một núi vàng? Điều này khơi gợi sự quan tâm của cô.
Tại Nhạc Dương, vị bác sỹ phụ khoa và vợ tôi đã ở lại nhà của một vài học viên Đại Pháp. Những học viên này đã chia sẻ thể ngộ và trải nghiệm cá nhân của họ. Vợ tôi đã rất ấn tượng bởi sự thân thiện, tốt bụng, tính chân thành của họ và đã quyết định học môn tu luyện này.
Trên đường về nhà, vị bác sỹ phụ khoa lớn tuổi đã nhẩm một bài thơ của Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Đại Pháp:
“Vi danh giả khí hận chung sinh,
Vi lợi giả lục thân bất thức;
Vi tình giả tự tầm phiền não,
Khổ tương đấu tạo nghiệp nhất sinh.
Bất cầu danh du du tự đắc,
Bất trọng lợi nhân nghĩa chi sỹ;
Bất động tình thanh tâm quả dục,
Thiện tu thân tích đức nhất thế.”
(Tố Nhân, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
Tố Nhân
Người vì danh suốt đời mang hận,
Người vì lợi chẳng nhận sáu thân;
Người vì tình tự tìm phiền não,
Nhọc đấu tranh tạo nghiệp một đời.
Chẳng cầu danh thong dong tự được,
Chẳng trọng lợi kẻ sỹ nhân nghĩa;
Chẳng động tình thanh tâm quả dục,
Thiện tu thân cả đời tích đức.
Khi nghe được những lời này, cô ấy đã đột nhiên hiểu được lý do tại sao người học viên kia (vị bác sỹ sản khoa tại Nhạc Dương) bảo cô rằng khi đã đắc Pháp Luân Đại Pháp, thậm chí cả núi vàng cũng không lay động được tâm của một người.
Trong vòng chưa đầy 20 ngày sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vợ tôi đã hồi phục khỏi hội chứng đa nang buồng trứng. Cô ấy bắt đầu giảm cân, và mụn trên khuôn mặt cũng dần biến mất. Sau đó cô ấy cũng dần dần từ bỏ những thói quen xấu, không còn theo đuổi danh lợi và bắt đầu giúp phụ việc nhà.
Cũng giống như vợ tôi, vợ của em trai tôi cũng có tính tình nóng nảy và rất dễ bị tổn thương. Tuy nhiên sau khi đắc Pháp, cô ấy đã chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Sau đó quan hệ của họ đã trở nên hài hòa hơn và gần đây họ đã có một bé trai.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/21/327543.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/27/157181.html
Đăng ngày 21-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.