Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-5-2016] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công, hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp được một năm trước khi cuộc bức hại bắt đầu.
Tôi bị đưa tới một trại tạm giam. Tôi hiểu rằng các học viên Pháp Luân Công phải chứng thực Pháp, hồng Pháp và đứng lên bảo vệ Pháp trong mọi hoàn cảnh một cách vô điều kiện. Tôi biết rằng chúng ta phải có niềm tin vững chắc vào Sư phụ, niềm tin vững chắc vào Pháp, duy trì chính niệm mạnh mẽ và thể hiện được sức mạnh của Pháp bằng những hành động cao thượng.
Lính gác: “Các học viên Pháp Luân Công không sợ chết!”
Lính gác ở trại tạm giam đã ra lệnh cho 5 phạm nhân hàng ngày tra tấn tôi. Họ đá tôi khiến tôi gãy mất hai chiếc răng cửa. Họ tiếp tục tra tấn cho tới khi tôi không cử động được nữa. Khi các lính canh đưa tôi tới bệnh viện để chụp X-quang, bác sĩ nói rằng tôi đang trong tình trạng nguy kịch.
Các phạm nhân rất sợ hãi, bởi họ biết họ có thể gặp rắc rối nếu tôi chết. Nhưng một lính gác đã nói: “Đừng sợ. Cấp trên của tôi nói rằng giết chết các học viên thì được tính là tự sát. Nếu ông ta không chịu viết bản tuyên bố hối hận, các anh có thể tiếp tục tra tấn ông ta. Nếu ông ta chịu viết thì hạn tù của các anh sẽ được giảm hoặc các anh sẽ được nhận tiền thưởng.”
Bất chấp bị tra tấn, tôi không những không nuôi dưỡng tâm oán hận mà còn giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Công và kêu gọi họ đừng nghe những lời dối trá của chính quyền về Pháp Luân Công. Tôi cũng nói chuyện với họ về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là được dàn dựng lên để vu khống Pháp Luân Công, và nguyên lý thiện ác hữu báo là chân lý bất biến trong vũ trụ. Khi các phạm nhân đã hiểu ra được sự thật, họ để tôi luyện công.
Một lính gác đã dọa tôi rằng nếu tôi còn tiếp tục luyện công thì tôi sẽ bị giết. Cả năm phạm nhân đã hỏi tôi: “Sáng mai anh có còn dám luyện công nữa không? Họ không dọa suông anh đâu.”
Tôi nói: “Luyện công là quyền công dân của tôi. Luyện tập Pháp Luân Công là hợp pháp. Tôi phải luyện công, đặc biệt là bây giờ, bởi các anh đã đánh tôi và tính mạng của tôi đang gặp nguy hiểm. Nếu tôi chết vì không được luyện công, chẳng phải các anh cũng sẽ bị truy tố sao? Vì vậy, tôi phải luyện công và cũng là vì các anh đó.”
Sáng hôm sau, tôi vẫn luyện công. Khi người lính gác tới kiểm tra, anh ta ngạc nhiên khi thấy tôi đang luyện công và nói : “Các học viên Pháp Luân Công không sợ chết! Được! Giỏi lắm! Anh cứ việc luyện công tiếp đi, không ai ngăn cản anh nữa.”
Thị lực được hồi phục trong một tuần
Một tù nhân mới bị kết án tù vì tội ăn trộm xe máy. Năm phạm nhân đã đánh đập người này khiến cho anh ta bị mất thị lực. Năm tù nhân này đã xin tôi giúp đỡ: “Anh là học viên Pháp Luân Công, anh biết phải làm gì mà. Giúp chúng tôi với, nếu không chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn, án tù của chúng tôi sẽ bị tăng lên.”
Tôi nói: “Đầu tiên, các anh không được tiếp tục làm việc xấu nữa. Các anh phải đối xử tốt với các học viên, chỉ có như vậy thì Sư phụ của chúng tôi mới có thể giúp được các anh. Hơn nữa, các anh cũng nên chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Sau đó, tôi đã dạy họ vài bài thơ trong tập Hồng Ngâm của Sư phụ.
Cùng lúc đó, tôi cũng giảng chân tướng cho người phạm nhân bị mù, dạy anh ta đọc Hồng Ngâm và luyện các bài công pháp. Trong vòng một tuần, thi lực của anh ta đã được hồi phục. Đó đã là cách mà những người lính gác và các tù nhân được chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp.
Các học viên ngăn chặn việc phỉ báng Pháp Luân Công
Sau đó, tôi bị chuyển tới một trại lao động cưỡng bức. Hàng năm, trại lao động này thường tổ chức dạ hội mừng năm mới, và trong chương trình có cả tiết mục phỉ báng Pháp Luân Công. Chúng tôi đã được cảnh báo trước về sự việc này. Sau khi chia sẻ, các học viên chúng tôi đi đến quyết định rằng các học viên sẽ đồng thanh hô thật to những thông điệp giảng chân tướng trong suốt buổi biểu diễn.
Ngay khi buổi biểu diễn được bắt đầu, chúng tôi đều nhất loạt đứng dậy và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!” Tất cả các lính gác và phạm nhân đã đổ dồn mắt nhìn về phía chúng tôi. Buổi biểu diễn đã phải chấm dứt ngay lập tức. Vài tù nhân đã bình luận: “Pháp Luân Công quả thực siêu thường! Thật sự vĩ đại!” Vài người còn giơ ngón tay lên biểu thị sự đồng tình.
Đội trưởng bảo vệ các học viên
Một phạm nhân với biệt danh Mắt Híp cùng với bốn phạm nhân khác chuẩn bị tra tấn tôi. Họ liệt kê ra một loạt “những điều cấm” trong tù, trong đó bao gồm cả việc cấm luyện công, và nói với tôi rằng nếu tôi không theo những quy định này thì họ sẽ đánh tôi.
Tôi nói: “Các anh không có quyền đe dọa tôi. Tôi là một người tốt tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đang bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại và đó là lý do tại sao tôi phải ở đây. Tôi không vi phạm pháp luật như những phạm nhân khác. Đừng tự biến mình trở thành thành công cụ đi bức hại những người tốt, nếu không các anh là đang tạo nghiệp chướng đó.”
Mắt Híp nói rằng anh ta chỉ nghe lời lính gác, nhưng điều đó cũng không ngăn được tôi và tôi đã ngồi song bàn trên giường. Anh ta yêu cầu tôi dừng lại, nhưng tôi vẫn phớt lờ anh ta và tiếp tục luyện công. Khi anh ta cố đánh tôi, tôi ngăn anh ta lại và nói: “Ạnh có biết là anh đang vi phạm pháp luật không? Anh có quyền gì mà đánh tôi? Tôi sẽ nói chuyện này với đội trưởng.”
Anh ta gọi người lính gác với biệt danh Roi Sắt tới và người này bắt đầu đánh tôi. Ngay lập tức, máu từ mũi và miệng tôi đã trào ra.
Anh ta nói: “Mọi người đều biết tôi là Roi Sắt, không ai dám thách thức tôi cả. Nếu anh dám không nghe, tôi sẽ đánh mày chết.”
Tôi nói: “Dừng lại! Là lính gác, anh đang vi phạm pháp luật bằng cách ngược đãi người tốt. Tôi sẽ kiện anh vì hành động vi phạm pháp luật này.” Ngay lập tức, anh ta đã dừng lại và đứng đó một cách im lặng.
“Đánh người là phạm pháp,” tôi tiếp tục nói. “Đội trưởng sẽ giải quyết chuyện này. Nếu như tôi bị đánh chết thì Đội Bảy này sẽ bị đưa ra trước pháp luật.”
Người lính gác đang trực đi tới. Khi nhìn thấy mặt tôi bị thương, anh ta đã gọi cho đội trưởng. Khi đội trưởng đến, anh ta nói: “Ra ngoài nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi sẽ giải quyết với anh ta. Anh ta cùng với tất cả lính gác trong Đội Bảy này sẽ phải nhận lỗi trước toàn đội.”
Tôi đồng ý với những điều kiện này. Sau đó, anh ta quay ra quở trách Roi Sắt đang lầm lũi bước ra khỏi phòng giam một cách hổ thẹn.
Kẻ bức hại nhận quả báo
Sau đó, tôi được nghe kể rằng Roi Sắt đã đến một nhà hàng ăn tối nhân dịp năm mới. Tại đây, anh ta đã xích mích và cãi vã với bốn người đàn ông, và bị những người này đánh gãy một chân. Họ yêu cầu Roi Sắt phải bồi thường 40.000 tệ để giải quyết việc này, và còn dọa rằng họ sẽ đánh chết Roi Sắt nếu như anh ta không chịu nộp tiền.
Anh ta đã cố thương lượng nhưng cuối cùng vẫn phải trả 20.000 tệ. Mọi người trong Đội Bảy biết rằng anh ta đã phải nhận quả báo vì đã bức hại người tốt.
Cũng trong khoảng thời gian này, Mắt Híp cũng có vấn đề. Từ sau khi đánh tôi, hàng đêm anh ta đều không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là anh ta lại nhìn thấy những con ma muốn đến lấy mạng anh ta. Bốn ngày sau, anh ta đã tới quỳ trước mặt tôi và xin tôi giúp đỡ. Anh ta nói rằng mình đã kiệt sức và gần như phát điên lên vì việc này.
Tôi nói: “Anh phải thực sự chân thành, từ đáy lòng mình, mà nói rằng anh sẽ không bức hại các học viên nữa, chỉ có như vậy thì Sư phụ tôi mới có thể giúp anh được.” Anh ta đồng ý và từ đó không còn bị những con ma đe dọa nữa.
Thông qua những chuyện này, các lính gác và phạm nhân đã được chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp, và nhiều người trong số họ đã quyết định sẽ đối xử tử tế với các học viên.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/31/157227.html
Đăng ngày 30-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.