Bài viết của Tằng Dật Liên ở Hồng Kông

[MINH HUỆ 15-5-2016] Tôi rất thích đọc sách từ khi còn là một đứa trẻ. Kệ sách trong phòng tôi đầy ắp những cuốn sách, nhưng chỉ có một cuốn sách đã bên tôi suốt 20 năm và là cuốn sách mà tôi đọc hàng ngày – cuốn Chuyển Pháp Luân.

Cuốn sách đã khai mở trí huệ của tôi

Khi còn nhỏ, tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng với bà ngoại của mình hàng ngày. Tôi không hiểu được nhiều nội hàm trong đó và chỉ nghĩ Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách tốt mà tôi đặc biệt thích.

Những chủ đề được đề cập đến trong cuốn sách, như văn hóa tiền sử và những công năng siêu cảm của thực vật đã giúp tôi mở mang tầm mắt rất nhiều, giúp tôi tăng thêm hiểu biết trong các lĩnh vực văn hóa, nghệ thuật và khoa học nhân thể.

Tôi đã học về văn học, triết học và khoa học ở trường tiểu học. Tôi bắt đầu viết văn và cũng thường được thầy giáo tuyên đọc trước lớp.

Khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc bắt đầu, nhiều cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp bị phá hủy. Do sự tuyên truyền từ Trung Quốc Đại lục, thậm chí cha mẹ tôi có thái độ tiêu cực đối với Pháp Luân Đại Pháp. Trong nhiều năm, tôi đã ngừng đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Trong những năm niên thiếu của mình, bài viết của tôi ngập tràn những nỗi buồn và không có ý nghĩa sâu sắc. Tôi đọc nhiều sách, cố gắng để tìm mục đích trong cuộc sống của mình. Cũng giống như các cô gái khác cùng độ tuổi, tôi ao ước có một tình yêu, nhưng tất cả đều chìm đắm trong các loại cảm xúc. Điểm số của tôi cũng bị sụt xuống.

Năm 2004, bà tôi ở cùng với chúng tôi trong một khoảng thời gian ngắn. Sau khi nhìn thấy những gì xảy ra với tôi, bà đã đặt cuốn Chuyển Pháp Luân vào tay tôi và muốn tôi đọc lại một lần nữa. Trước sự ngạc nhiên của tôi, nụ hoa trên bìa sau của cuốn sách đã khai nở.

Tôi đọc lại Chuyển Pháp Luân trong suốt một tuần. Tất cả các thắc mắc của tôi đã được trả lời trong cuốn sách này. Tôi biết mình sẽ không bao giờ đặt cuốn sách này xuống nữa. Tôi hiểu rằng tất cả những mâu thuẫn trên thế giới này đều là do chính bản thân mỗi người tự gây ra. Điều quan trọng là phải sửa đổi tâm tính của mình, để có một nội tâm bình hòa và tĩnh lặng.

Tôi đã không còn hoài nghi và chán nản nữa. Tôi bắt đầu nhìn thế giới bằng lòng từ bi. Tôi trân quý tất cả mọi người xung quanh và biết ơn họ. Tôi luôn lạc quan và than phiền ít hơn. Tôi không lo lắng về việc liệu một người nào đó có thích tôi hay không. Tôi luôn có được cái nhìn mới sâu sắc hơn khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày.

Tôi cũng nhận thấy rằng văn phong của mình được cải thiện. Tôi lập một blog riêng của mình ở trường trung học. Nhiều người bạn nhận xét về chiều sâu bài viết của tôi và rằng họ thích nó ra sao.

Tôi là trợ lý biên tập các bài viết được đăng lên của trường chúng tôi ở đại học. Tôi đã nhận được rất nhiều giải thưởng cho các bài viết của mình, bao gồm luận án tốt nghiệp của tôi. Tôi biết cảm hứng của mình đến từ việc đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Cuốn sách giúp tôi tại nơi làm việc

Tôi trở thành một giáo viên sau khi học xong đại học. Lớp tôi được chỉ định dạy có những học sinh nghịch ngợm nhất. Hầu như tất cả các đồng nghiệp nghĩ rằng tôi sẽ không duy trì được kỷ luật trong lớp học của mình.

Lúc đầu, tôi cảm thấy rất nhiều áp lực. Một ngày tôi đọc:

“Lấy con người làm ví dụ, Đạo gia xem [thân] thể người như một tiểu vũ trụ; con người có thân thể vật chất; nhưng chỉ cái thân thể vật chất ấy không thể đủ cấu thành một con người hoàn chỉnh được; còn phải có tính khí, tính cách, đặc tính, và nguyên thần mới có thể cấu thành một con người hoàn chỉnh, độc lập, và mang theo cá tính tự ngã. Vũ trụ này của chúng ta cũng như thế; có hệ Ngân Hà, có các thiên hà khác, cũng như các sinh mệnh và nước, vạn sự vạn vật trong vũ trụ này; [tất cả những thứ ấy] chúng đều có phương diện tồn tại vật chất; đồng thời chúng cũng có tồn tại đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn. Dẫu là vi lạp vật chất nào thì cũng bao hàm chủng đặc tính ấy, trong vi lạp cực nhỏ cũng bao hàm chủng đặc tính ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ rằng nếu những đứa trẻ này đều có mang đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn, tôi nên khơi gợi ra bản tính lương thiện của chúng thay vì phạt chúng. Tôi dừng việc phàn nàn rằng các em thật khó chịu và đặt tâm vào việc giúp các em trong học tập và cuộc sống. Tôi khích lệ các em và để các em biết rằng tôi tin tưởng ở các em.

Tôi từng nói những lời gây tổn thương cho một học sinh từng chống đối tôi. Sau đó, tôi đã chân thành xin lỗi em ấy.

Cậu ấy cúi đầu xuống và nói: “Là em đã sai.”

Tại thời điểm đó, tôi biết mình đã chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cũng cảm thấy sức mạnh của niềm tin.

Dần dần, tôi đã tạo được mối quan hệ tốt với các học sinh và hướng họ đến những điều chân chính. Các học sinh thấy cách tôi đối xử với họ và thể hiện lòng biết ơn của mình thông qua những bức tranh và bài văn của các em.

Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, khi là một sinh viên và [rồi trở thành] một giáo viên. Cuốn sách đã bên tôi qua mỗi chặng đường đời.

Tôi cảm thấy vô cùng may mắn. Tôi hy vọng mọi người sẽ biết đến cuốn sách này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/15/327526.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/24/157131.html

Đăng ngày 15-6-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share