Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-3-2016] Chồng tôi và tôi hiện đã ở tuổi 70. Mọi khía cạnh trong đời sống của chúng tôi đã được cải thiện kể từ khi cả hai chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998.

Trước khi trở thành một học viên, cuộc sống của tôi rất khó khăn. Tôi là người lớn nhất trong một gia đình có nhiều con gái và chỉ được đi học có bốn năm. Khi còn trẻ, tôi buộc phải nghỉ học ở nhà để có thời gian làm việc phụ giúp gia đình. Sức khỏe của tôi xấu đi sau nhiều năm phải lao động vất vả.

Sau khi kết hôn, tôi phát hiện rằng chồng mình cũng có sức khỏe yếu. Hàng ngày ông ấy đều phải tiêm và uống thuốc. Vì thường xuyên phải đến phòng khám nên có người nói rằng: “Anh đến đó để tiêm mỗi ngày nên cuối cùng phòng khám đã trở thành nhà của anh rồi.” Ông ấy cảm thấy vô cùng tổn thương và đã khóc khi về đến nhà. Rất nhiều người đã đưa ra nhận xét tương tự. Ông ấy bảo với tôi rằng ông ấy muốn được khỏe mạnh để không còn là trò cười của thiên hạ nữa.

Cải biến

Cuộc sống của chúng tôi đã thay đổi khi mẹ tôi gửi cho chúng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Lần đầu tiên khi đọc cuốn sách này, chúng tôi phát hiện rằng đó là một cuốn chỉ dạy những giáo lý uyên thâm. Không lâu sau khi chúng tôi bắt đầu đọc sách và luyện các bài công pháp, mọi bệnh tật của chúng tôi đã biến mất. Chúng tôi có thể đi bộ nhanh hơn nhiều người trẻ, đồng thời cũng trông mạnh khỏe và trẻ trung hơn.

Như Sư phụ Lý đã giảng:

“Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sau một giai đoạn tu luyện, từ bên ngoài mà trông thì thấy khác rất nhiều; da trở nên mềm, trắng hồng; người cao tuổi có nếp nhăn xuất hiện giảm nhiều, thậm chí có rất rất ít [nếp nhăn]; đó là một hiện tượng phổ biến.” (Chuyển Pháp Luân)

Điều quan trọng hơn là kể từ đó chúng tôi đã trở thành những người tốt và sống chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Ví dụ như, chúng tôi đã bỏ trống căn nhà của mình trong khi nó được sửa chữa. Tuy nhiên, trước khi chúng tôi trở về, em trai của chồng tôi đã chuyển đến và giành quyền sở hữu ngôi nhà này. Nhiều người trong làng đã đề nghị chúng tôi nên lấy lại những gì thuộc về chúng tôi, nhưng chúng tôi đã chiểu theo những yêu cầu của người tu luyện và vui vẻ cho qua vấn đề này.

Mọi người đều biết chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nhiều người đã nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp rất ấn tượng vì chúng tôi không động tâm vì tiền bạc hay tranh đấu cho những điều dường như thuộc về mình.

Tin vào Đại Pháp đã tránh được bị bại liệt

Năm 2013, con gái lớn của tôi bị đau lưng thắt lưng. Cơn đau đã khiến cháu phải nằm liệt giường và không thể cử động chân tay. Cháu được chẩn đoán bị trật khớp cột sống. Các bác sĩ khuyên nên phẫu thuật ngay để tránh bị liệt vĩnh viễn.

Cháu sợ phải bị phẫu thuật. Chứng kiến cha mẹ được phục hồi khỏi mọi bệnh tật sau khi tu luyện Pháp Luân Công, cháu đã quyết định trở thành một học viên. Cháu đã bảo chồng đưa cháu về nhà. Lúc đầu chồng cháu không đồng ý nhưng cuối cùng đã chấp thuận đưa cháu về nhà.

Cháu đã đến nhà tôi và tôi đã tán thành quyết định của cháu. Mỗi ngày chúng tôi đều học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Cháu có thể luyện năm bài công pháp chỉ trong hai ngày. Lúc đầu, cháu cảm thấy rất đau nhưng tôi đã khuyên cháu nhẫn chịu.

Đặc biệt, trong lúc luyện bài công pháp thứ hai, cháu bị đau đến nỗi phải bật khóc. Cháu nhìn tôi, hy vọng rằng tôi sẽ bảo cháu nghỉ. Tôi thấy đây là một khảo nghiệm về chấp trước vào tình thân quyến và chợt nghĩ đến lời giảng của Sư phụ:

“…. Một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.”

(Tống khứ chấp trước cuối cùng – Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tâm tôi trở nên tĩnh lại và chấp trước vào tình cảm thân quyến của tôi cũng biến mất. Tôi động viên cháu nên nhẫn chịu trong khi niệm Pháp của Sư phụ:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù đau đớn, nhưng cháu vẫn kiên trì học Pháp, luyện công và phát chính niệm hằng ngày. Chỉ trong vài ngày, cháu đã có thể đi lại được bình thường.

Hoàn toàn hồi phục

Khi tôi đang ở trong bếp chuẩn bị làm bánh bao, con gái của tôi thấy rằng bột đã dậy lên. Nhưng cháu nói rằng cháu vẫn chưa thể giúp tôi làm bánh.

Tôi nhìn cháu và nói: “Sư phụ đã nói rằng: ‘Có chính niệm mạnh bao nhiêu, thì có uy lực lớn bấy nhiêu.’ (Cũng một đôi lời,Tinh Tấn Yếu Chỉ II) Con chắc chắn có thể làm được. Bây giờ hãy giúp mẹ nhào bột.”

Tôi cũng nhẩm thơ của Sư phụ:

“Phóng hạ thường nhân tâm.

Đắc Pháp tức thị Thần”

(Quảng độ chúng sinh, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Xả bỏ thường nhân tâm

Đắc Pháp chính là Thần”

Con gái tôi đã đứng dậy và chúng tôi đã cùng nhau nhồi bột và viên nó thành những viên tròn.

Cháu cười nói: “Tất cả những gì Sư phụ nói đều đúng.”

Cháu đã hoàn toàn hồi phục và quay trở lại làm việc sau hai tháng. Các đồng nghiệp của cháu và nhiều người trong làng đã hỏi làm thế nào mà cháu có thể hồi phục. Cháu nói: “Tôi hồi phục nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Một người trong làng đã nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật là kỳ diệu.” Cháu không những chỉ hồi phục trở lại mà diện mạo của cháu cũng thay đổi. Cháu trông trẻ hơn so với trước kia. Thật kỳ diệu.”

Cả ba thế hệ gia đình của chúng tôi đã được ban phúc. Đây là minh chứng để mọi người thấy được sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và một vài người trong số họ đã trở thành học viên.

Qua nhiều năm tu luyện Đại Pháp, tôi tin rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, người ta phải luôn luôn tin tưởng vào Sư phụ, tin tưởng vào Pháp. Sư phụ giảng:

“Một bất động có thể [ức] chế vạn động” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc [1999]) (tạm dịch)

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/9/324503.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/30/156472.html

Đăng ngày 24-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share