Kể bởi Thân Nghĩa, Lục Tử chỉnh lý
[MINH HUỆ 29-08-2008] Tôi là một nông dân sống vùng đồng quê, và câu chuyện của tôi xảy ra cách đây mười năm. Đó là một ngày nắng ấm, và vào khoảng 9 giờ sáng, một người đàn ông từ thành phố đột nhiên gọi điện cho tôi. Ông là một cựu giám đốc của văn phòng kỹ thuật của huyện. Nhiều năm trước đây ông đã là trưởng đội của một nhóm công tác tại làng tôi. Tôi vẫn còn nhớ ông ta đã làm giúp tôi một điều đặc biệt vào lúc đó và ông ta rất có khả năng. Tôi rất ngạc nhiên và vui mừng thấy ông ta đến viếng thăm tôi.
Tôi còn ngạc nhiên hơn khi ông ta nói với tôi: ông ta đến để trả lại tiền mà ông ta nợ tôi. Tôi rất ngạc nhiên và nói rằng có lẽ có sự lầm lẫn. Ông ta là một viên chức chính phủ và tôi là một nông dân nghèo. Có thể nào ông đã mượn tiền của tôi? Ông mỉm cười và nói, “Hãy để tôi giải thích. Bây giờ tôi tu luyện Pháp Luân Công, nó thật là tuyệt diệu. Tôi chỉ tập có một vài tháng mà bây giờ tôi không có bệnh tật gì hết. Tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Vị Thầy của Pháp Luân Công yêu cầu mỗi học viên tu luyện cái tâm của họ, làm người tốt và nghĩ đến người khác trong mọi lúc. Tôi phải không lợi dụng một ai. Một vài ngày trước đây tôi thình lình nhớ lại một điều. Trong khi tôi làm việc tại làng này, tôi đã giúp ông một việc nhỏ. Ông cho tôi một chai dầu mè để cảm ơn tôi. Ông sống với huê lợi có hạn và vợ của ông bị bệnh. Làm sao tôi có thể nhận của ông như vậy? Tôi càng nghĩ về đó tôi càng cảm thấy khó chịu. Trời hôm nay tốt, vì vậy tôi quyết định đến bằng chiếc xe đạp của tôi.” Sau đó ông ta nhét vào tay tôi một số tiền. Tôi cố từ chối, nhưng ông ép tôi nhận nó.
Đó là một giai đọan không thể quên được. Sau ngày đó, câu ‘Pháp Luân Công hảo!’ ăn sâu vào trong tâm trí của vợ chồng tôi.
Có câu ngụ ngôn rằng, “Quý vị không biết ngày mai ra sao.” Không ai có thể tưởng tượng Giang trạch Dân và Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công năm 1999. Truyền hình và truyền thanh phát hành tuyên truyền đầy thù hận Pháp Luân Công mỗi ngày. Tôi cảm thấy rất tệ khi xem các chiến dịch bôi nhọ đó. Một người phải đi theo lương tâm của mình, và tôi không thể làm ngơ trước điều đó. Tôi kể ra câu chuyện này để cho những ai mà tuyên truyền những điều dối trá đối với Pháp Luân Công. Chín năm đã qua từ khi khủng bố Pháp Luân Công bắt đầu và tôi vẫn đang kể câu chuyện này suốt chín năm nay.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/8/29/184933.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/9/10/100531.html
Đăng ngày: 25-06-2009; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.