Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-2-2016] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp năm nay 74 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 4 năm 2000, sau khi Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại vào tháng 7 năm 1999.

Trước khi trở thành một học viên Đại Pháp, tôi đã mắc nhiều chứng bệnh. Tôi từng bị tăng sản xương sống thắt lưng và nó đã ép vào dây thần kinh khiến tôi đi lại vô cùng khó khăn. Bệnh tim nặng khiến tôi chỉ có thể ngủ ngồi, hoặc ở tư thế nghiêng người. Ngoài ra tôi còn bị bệnh nhức đầu, viêm họng, dạ dày, viêm đường ruột và thị lực suy giảm. Tôi đã đi chữa chạy khắp các bệnh viện nhưng bệnh tình không hề thuyên giảm.

Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi nghiêm khắc tuân thủ theo yêu cầu của Sư phụ, dùng nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn làm tiêu chuẩn trong đối xử và công việc hàng ngày. Dần dần, bệnh tình của tôi đã biến mất. Cho tới nay, tôi đã tu luyện được 16 năm và chưa phải tiêu một đồng nào vào tiền thuốc men cả. Pháp Luân Đại Pháp quả thực là siêu thường! Con xin đa tạ Sư phụ Lý Hồng Chí đã cho con một thân thể khỏe mạnh và giúp con trở thành người tốt.

Tôi sống ở một ngôi làng thuộc vùng núi nơi có những vườn táo tươi tốt. Dân làng tôi kiếm sống chủ yếu nhờ nghề trồng táo, và họ thường nói rằng: “ Táo ở vùng Tê Hà chúng ta ngon nhất thế giới.”

Những con đường dẫn lên núi đều gồ ghề bong tróc, đặc biệt là mỗi khi gặp những cơn mưa mùa hạ. Đất bị trôi đi và đá thì lộ cả ra ngoài khiến việc đi lại hết sức khó khăn.

Xích lô là phương tiện vận chuyển chủ yếu trong khu vực này. Tuy nhiên, vì không có ai quan tâm tới việc sửa chữa đường xá sau cơn mưa, nên chúng trở nên gập ghềnh. Khi vận chuyển, nhưng quả táo thường bị đè ép, dập nát khiến cho chúng không thể bán được với giá cao.

Các cán bộ thôn thường phát loa thông báo, yêu cầu các thanh niên mạnh khỏe trong làng sửa lại đường xá. Tuy nhiên, không có ai đứng ra làm cả vì họ đang còn bận đánh bài, chơi mạt chược và chít chát để giết thời gian. Những người trong làng nói: “Nếu muốn chúng tôi sửa đường, thì các ông phải trả tiền cho chúng tôi trước đã.”

Thấy tình hình này mãi không được cải thiện. Năm 2005, tôi quyết định sẽ làm tất cả những gì có thể để sửa lại con đường. Tôi mang cuốc, xẻng, búa chim và những dụng cụ khác đựng trong một xe đẩy nhỏ và bắt đầu sửa chữa lại con đường.

Trong nhiều năm trời, tôi đã sửa chữa con đường từ cổng làng ra đến khu vực trồng trọt. Người tôi thường ướt đẫm mồ hôi và bụi bẩn. Người trong thôn đều ca ngợi công việc tình nguyện này của tôi, nhưng cũng không có ai giúp đỡ cả. Những người phụ nữ trong làng khi giặt quần áo ngoài bờ sông thường nói: “ Hãy nhìn người học viên Pháp Luân Công kia, ông ấy thật dễ mến và đã sửa đường mà không đòi hỏi công sá gì cả. Chúng tôi muốn có thật nhiều học viên Pháp Luân Công trong làng.”

Trong một cuộc họp, người bí thư chi bộ thôn nói: “Các đảng viên đang làm gì vậy? Hãy nhìn người học viên Pháp Luân Đại Pháp kia đi. Hàng ngày ông ta đều ra ngoài tình nguyện sửa lại đường xá. Đảng viên các ông phải biết tự thấy xấu hổ chứ!”

Ngoài việc sửa lại đường làng mình, tôi cũng đi sửa lại đường cho làng bên cạnh. Những người làng bên thường hỏi: “Tại sao ông lại sửa đường cho chúng tôi? Ông có vườn táo ở đây à?” Tôi nói: “Tôi không có vườn táo nào ở đây cả. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ tôi yêu cầu chúng tôi làm mọi việc theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, vì vậy tôi mới sửa đường cho các vị.”

Những người làng đã rất cảm kích và nói: “Cảm ơn ông nhiều lắm! Các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt thực sự! Khi Đảng Cộng sản chấm dứt bức hại Pháp Luân Công, chúng tôi cũng sẽ tu luyện.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/25/324474.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/7/155820.html

Đăng ngày 28-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share