Bài viết của chồng một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-2-2016] Tôi là người không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng vợ tôi thì tu luyện từ năm 1996. Trước thời điểm đó, cơ thể của cô ấy đầy bệnh tật. Sau khi tu luyện, sức khỏe của cô ấy được cải thiện hàng ngày, và tính tình trở nên lạc quan hơn.

Kể từ tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân đã điên cuồng ra lệnh cho Đảng Cộng sản Trung Quốc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, vợ tôi đã vài lần bị giam giữ phi pháp và bị gửi tới các trung tâm tẩy não và bị ngược đãi trong trại lao động cưỡng bức trong hai năm trời.

Tuy nhiên, cô ấy đã không gục ngã và vẫn tiếp tục kiên định tu luyện, không truy cầu những lợi ích cá nhân, và thường đối xử từ bi với mọi người.

Ở con người cô ấy, từ lời nói đến việc làm, tôi đều nhìn thấy được sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp, nhìn thấy được ánh sáng và tương lai. Tôi không tu luyện, nhưng vì cô ấy, tôi muốn noi theo cô ấy để trở thành một người tốt và làm những việc đúng đắn.

Nhiều lần, thậm chí tôi còn đi ra ngoài và giúp cô ấy phân phát các tài liệu về Đại Pháp, treo các biểu ngữ giảng chân tướng, nói chuyện với mọi người để khuyến khích họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Vợ tôi thường nói tôi nên thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” vì nó sẽ mang lại cho tôi nhiều may mắn.

Ở đây, tôi muốn kể chuyện con trai tôi và tôi đã được hưởng lợi ích từ việc tu luyện Đại Pháp của vợ tôi như thế nào.

Con trai tôi được phúc báo

Từ tiểu học đến trung học cơ sở, con trai tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với vợ tôi. Cháu thường đứng đầu trong tốp ba học sinh xuất sắc của lớp. Năm 2003, cháu đã được nhận vào một trường đại học uy tín vì thành tích học tập xuất sắc của mình.

Vào thời điểm đó, điều kiện kinh tế của gia đình tôi rất khó khăn. Nhờ các học viên Pháp Luân Đại Pháp hào phóng góp tiền giúp đỡ, nên cháu mới có đủ khả năng để tiếp tục học đại học.

Con trai tôi tiếp tục học giỏi ở đại học. Hàng năm, cháu đều đứng đầu cấp quốc gia được nhận học bổng. Cháu trở thành người tư vấn cho sinh viên và là Chủ tịch Hội sinh viên.

Sau khi tốt nghiệp, cháu được đề nghị đi làm nghiên cứu sinh và sau đó được mời vào làm việc tại một doanh nghiệp lớn.

Khi cháu vào đại học, cháu được mời kết nạp vào đảng. Họ đưa cho cháu một lá đơn, và chỉ cần cháu điền tên vào là cháu trở thành một đảng viên cộng sản.

Con trai tôi từ chối lời mời và nói: “Tôi đã có đức tin của riêng mình. Tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp.”

Mọi thứ con trai tôi đạt được như là một phần thưởng của Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp đã cứu tôi

Năm 2000, vào ngày sinh nhật của anh trai, tôi đã uống vài ly rượu. Đột nhiên, tôi cảm thấy tức ngực và cảm giác như có cái gì đó đang sưng lên trong đầu.

Tôi bước ra ngoài với hy vọng bầu không khí trong lành sẽ giúp tôi tỉnh lại. Nhưng thay vì tỉnh lại, đầu óc tôi lại trở nên hỗn loạn. Khi đầu não còn thanh tỉnh được một chút, tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Một điều thần kỳ đã xảy ra. Ý thức của tôi đã trở lại, tôi đã tỉnh lại trong trạng thái choáng váng.

Nhưng khi từ từ bước vào trong nhà, đột nhiên, tôi đổ sụp người xuống và hoàn toàn mất ý thức. Điều này đã khiến mọi người có mặt ở đó hoảng sợ.

Vợ tôi hét vào tai tôi: “Anh không thể chết được. Chẳng phải anh nói rằng anh muốn học Pháp Luân Đại Pháp sao? Anh vẫn còn chưa bắt đầu kia mà, sao anh có thể rời đi được? Anh phải nhớ lời Sư phụ. Anh phải nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’”

Lạ lùng thay, khi nghe được những chữ này, tôi đã tỉnh dậy và thấy có nhiều người đứng vây xung quanh mình. Họ nói : “Cuối cùng anh đã tỉnh rồi.” “Chúng tôi sợ quá.” “Anh làm chúng tôi sợ quá.”

Vợ tôi nói: “Đó là Sư phụ đã cứu anh đó!”

Sư phụ lại cứu tôi lần thứ hai

Năm 2008, tôi làm việc trong một kho lương thực. Người chủ hàng nói “ Chúng ta đang thiếu nhân lực vận chuyển. Anh nên đi và giúp họ một tay.”

Khi xe tải của chúng tôi đang lên một ngọn đồi dốc, thì một chiếc mô tô phân khối lớn lao thẳng về phía chúng tôi, Một tai nạn dường như khó tránh khỏi sắp xảy ra.

Người lái xe của chúng tôi đánh lái gấp, trong giây lát, chiếc xe tải của chúng tôi như treo lơ lửng giữa không trung.

Tôi vội vàng hét lên “Sư phụ, cứu con!”

Chiếc xe của chúng tôi đã lấy được thăng bằng, và cả bốn bánh đều đã nằm ở trên đường. Người tài xế đã phanh và dừng được chiếc xe an toàn.

Chúng tôi bước ra khỏi xe và xem xét. Bánh trước bên phải đã nằm trên đường, nhưng bánh sau đã để lại một vết hằn sâu trong lòng mương, nơi nó đã bị sa xuống đó.

Người lái xe nói “Làm thế nào mà chiếc xe lại ở trên đường được nhỉ?…Hôm nay, chúng ta đã thoát chết trong gang tấc.”

Tất cả chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm.

Người lái xe lấy lại bình tĩnh và tiếp tục lái xe.

“Thật là kỳ lạ….” Anh ấy lẩm bẩm. Đột nhiên, anh ta quay về phía tôi và hỏi “Anh đã gọi ‘Sư phụ’ đến cứu anh. Ai là ‘Sư phụ’ của anh vậy?”

Tôi đáp “Đã bao giờ anh được nghe về Sư phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Đại Pháp chưa?”

Anh đáp: “Chưa, tôi chỉ được nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng chưa được nghe nói về Sư phụ Lý Hồng Chí.”

Tôi nói : “Sư phụ Lý Hồng Chí tạo ra Pháp Luân Đại Pháp, và hiện nó đã được phổ truyền ở hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới.”

Tôi tiếp tục nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp tốt thế nào và sau đó hỏi “Anh có phản đối không?”

Anh đáp: “ Không, tôi không phản đối. Có vài người tập Pháp Luân Đại Pháp ở trong khu vực nông thôn chúng tôi, và tất cả họ đều là người tốt.”

Tôi nói: “Chúng ta phải đối xử tốt và phải bảo vệ họ.”

“Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo nhé!” Tôi nói và giục người lái xe niệm những chữ này.

Anh nói: “Chắc chắn là tôi sẽ nhớ.”

Năm 2012, tôi tình cờ gặp lại người lái xe và anh nói với tôi: ‘Kể từ sau vụ tai nạn đó, tôi thường niệm chín chữ quý báu đó.”

Tôi hỏi: “Anh đã thoái đảng chưa? Anh phải thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo an toàn.”

Anh đồng ý và thoái ngay lập tức.

Đại Pháp đã làm bệnh ung thư của tôi biến mất

Năm 2013, con trai tôi muốn mua một chiếc xe hơi và nhờ tôi giúp đỡ. Khi ra ga tàu đón tôi, cháu nói: “Ngày mai, chúng ta sẽ đi xem xe, bố nhé.”

Cháu lái xe chở tôi về nhà, gần Bệnh viện Hữu nghị Trường Xuân- Nhật Bản.

Cháu nói: “Hôm nay, con có chút thời gian rảnh, để con đưa bố vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé?.”

Lúc đó, tôi rất gầy và đen. Mọi người đều nghĩ rằng chắc hẳn tôi phải có bệnh tật gì đó.

Hôm đó là vào thứ Bảy. Không có nhiều bệnh nhân, nên chúng tôi không phải chờ đợi quá lâu.

Bác sĩ đã dùng ống nghe để nghe ngực tôi một lúc lâu và nói: “Ông có chút vấn đề về phổi. Chúng tôi sẽ tiến hành chụp X- quang.”

Bác sĩ nhìn vào kết quả X-quang một lúc lâu và nói: “Hình ảnh không được rõ nét lắm. Chúng tôi muốn ông chụp CT.”

Bác sĩ đã kiểm tra kết quả CT của tôi một cách cẩn thận. Ông ấy nhìn đi nhìn lại và nói: “Phổi của ông có bóng mờ, có khả năng bị ung thư.”

Sau đó, ông quay về phía con trai tôi và nói: “Tôi không đề nghị cha anh phải hóa trị hay phẫu thuật gì cả. Hãy đưa cha anh về nhà để ông ấy nghỉ ngơi và hồi phục.”

Mặt con trai tôi tái nhợt và cháu không nói năng gì cả.

Tôi bình tĩnh nói với cháu: “Đừng lo. Sức khỏe của cha rất tốt, chúng ta về thôi.”

Con dâu tôi đã nghe được chuyện, mỉm cười bảo tôi: “Cha à, mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Ngày mai, chúng ta sẽ tới bệnh viện Đại học Cát Lâm. Ở đó có các chuyên gia hàng đầu đó. Còn bây giờ, chúng ta hãy đi và thưởng thức món thịt nướng tại một nhà hàng ngon nhất thành phố nhé,”

Tôi có thể thấy chúng ăn uống một cách gượng gạo uể oải. Để cho chúng không phải lo lắng, tôi cố ăn uống, cười nói vui vẻ. Nhưng những cách đó cũng không xóa được vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt con trai tôi.

Ngày hôm sau, chúng tôi tới bệnh viện. Bác sĩ ở đó cũng cẩn thận nghe ngực tôi bằng ống nghe và hỏi: “Ông có cảm thấy khó chịu ở đâu trong người không? Có thấy đau ở đâu không? Trước đây, ông có vấn đề gì về sức khỏe không?”

Tôi nói với bác sĩ: “Tôi chưa từng có bất cứ vấn đề gì về sức khỏe, cũng như chưa từng tiêm, chưa từng uống bất cứ thuốc men gì cả. Chỉ là tim tôi hơi có cảm giác gì đó là lạ thôi.”

Bác sĩ gật đầu và nói ‘Chúng tôi sẽ giữ ông ở lại qua đêm để theo dõi. Ngày mai, chúng tôi phải nội soi rồi mới đưa ra kết luận được.”

Nội soi thật chẳng thích thú gì. Khi kết thúc, nhiều bệnh nhân thường bị chảy máu mũi hoặc tai. Nó khá đáng sợ.

Con trai tôi sợ không dám đi theo, do đó con dâu đã phải ở lại với tôi.

Trong khi chờ đợi, con dâu tôi cố gắng an ủi tôi, nhưng tôi nói: “Không sao đâu con, cha có thể chịu được.”

Khi tới lượt, tôi rất tự tin bước vào.

Các bác sĩ và các nhân viên trợ lý đã được trang bị tới tận răng, chỉ hở hai con mắt. Bác sĩ cầm một thiết bị y tế gì đó phát ra ánh sáng lờ mờ như ánh mắt xanh của con sói. Nó khá đáng sợ.

Tôi trèo lên bàn và nằm xuống. Họ đắp một tấm ga qua người tôi

Bác sĩ nói: “Cố chịu nhé, tôi sắp bắt đầu đây.”

Bác sĩ chọc cái thiết bị y tế đó vào bên trong mũi tôi. Toàn thân tôi run lên không kiểm soát được, và buồn nôn. Sau đó, cái thiết bị đó chạy dần xuống dạ dày. Tôi có thể cảm nhận được nó đang xoắn qua xoắn lại bên trong và cảm giác vô cùng khó chịu.

Trong suốt thời gian đó, tôi vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Khi cái thiết bị đó tiếp tục xoáy qua xoáy lại ở bên trong, tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Sau đó, tôi cảm thấy có một luồng khí nóng đột ngột xuất hiện trong dạ dày, như thể có hai cánh tay đang liên tục hái một thứ gì đó. Tới lui, tới lui….

Càng lúc tôi càng cảm thấy thoải mái, và không hề đau đớn gì.

Sau đó, tôi nghe thấy bác sĩ lẩm bẩm: “ Thật kỳ lạ. Cái bóng mờ khổng lồ này, là dấu hiệu của ung thư. Nó biến đi đâu rồi nhỉ? Không còn chút dấu vết nào cả.”

Sau khoảng 20 phút, tấm ga trên người tôi được bỏ ra và tôi ngồi dậy.

Bác sĩ nói “Thật kỳ lạ. Tôi không hiểu sao mọi dấu vết của bệnh ung thư lại đột ngột biến mất! Trước đây, tôi chưa từng gặp chuyện như thế này.”

Tôi bước ra khỏi phòng nội soi và quay lại.

“Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Tôi nói với bác sĩ. “Hãy ghi nhớ điều này, và anh sẽ được may mắn.”

Con dâu tôi xem kết quả: Phổi của tôi đã hoàn toàn bình thường. Các kết quả xét nghiệm máu, nước tiểu, điện tâm đồ, và những thứ khác đều bình thường. Bệnh tim của tôi cũng biến mất.

Quay trở lại phòng, các bệnh nhân khác mỉm cười và nói với tôi: “ Chúng tôi đã được nghe bác sĩ nói ông bị bệnh ung thư, nhưng kết quả kiểm tra lại hoàn toàn bình thường…..”

Tôi biết bác sĩ đã nói với họ chuyện gì đã xảy ra. Vì họ đều là những bệnh nhân ung thư , nên họ rất quan tâm.

Tôi cười và hỏi họ: “Các vị đã bao giờ nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp chưa?”

Vài người nói có, vài người nói không.

Tôi nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp hiện đã được luyện tập rộng rãi ở hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Tôi không có đủ trí tuệ để giải thích với mọi người về những nguyên lý thâm sâu của nó, nhưng nếu như các vị mà làm giống như tôi, và thường xuyên niệm những chữ này, các vị cũng sẽ được may mắn giống như tôi vậy.”

Tôi dạy họ nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” cho tới khi họ thuộc lòng.

Khi đó, bác sĩ cũng đã tới và nói ngày hôm sau tôi có thể xuất viện.

Khi về nhà, tôi kể với vợ tôi những gì đã xảy ra. Bà ấy rất vui và nói: “Đại Pháp đã cứu ông một lần nữa.”

Tôi đồng ý “ Đúng vậy, Sư phụ đã cứu tôi một lần nữa. Sư phụ đã cho tôi một cuộc đời mới.”

Tôi nói thêm với vẻ tiếc nuối “Thậm chí ngay cả khi tôi không tu luyện Đại Pháp giống như bà.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/3/323104.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/1/155748.html

Đăng ngày 23-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share