Bài viết của một học viên phương Tây
[MINH HUỆ 20-3-2016] Tuổi thơ của tôi rất hỗn loạn. Tôi lớn lên trong một thị trấn nhỏ ở New Zealand cùng với một người cha bạo hành, do thiếu hiểu biết, ông đã từng đánh bốn người con của mình để dạy cho chúng một bài học.
Vì một số lý do, trong tất cả những người con, tôi là người tiêu cực nhất và có xu hướng kích động cha mình, tôi thường làm cho tình hình tệ hơn. Qua nhiều năm bị hành hạ, tôi dần đánh mất niềm tin vào cuộc sống và bắt đầu tìm kiếm nơi nương tựa bằng cách đi chơi với đám người hư hỏng và chạy theo những ham muốn thấp kém.
Một cuộc sống tuyệt vọng
Uống rượu, nghe nhạc heavy metal (một thể loại nhạc rock), thích làm tổn thương bản thân và những suy nghĩ muốn tự tử là khởi đầu cho chặng đường nguy hiểm phía trước; từ 10 tuổi đến 20 tuổi tôi đã dính vào sử dụng ma túy, buôn bán ma túy, tội phạm, vô gia cư, băng đảng và sống lang chạ. Tôi rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần và cần phải giáo dục cải tạo.
Cuộc sống đã đến điểm cùng cực, do đó tôi cùng một người bạn đồng cảnh ngộ quyết định rằng đã đến lúc phải kết thúc lối sống này một lần cho mãi mãi. Vào một đêm khuya nọ, chúng tôi đã lái xe lên đỉnh một vách đá ở một nơi hẻo lánh.
Tuy nhiên, tận sâu trong tâm tôi cảm thấy e dè và cuối cùng đã từ chối thực hiện việc này. Thứ gì đó ở sâu thẳm trong tôi bảo cho tôi biết rằng không nên làm chuyện đó và nếu tôi làm, anh trai của tôi sẽ rất đau khổ.
Sau này, tôi nhận ra cảm giác mạnh mẽ này không phải để kết thúc cuộc sống của tôi mà là do tiền duyên của tôi và anh trai với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dần hiểu ra rằng sự an bài từ bi của Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi cuộc sống địa ngục này, để tôi có thể hoàn thành thệ ước tiền sử của mình, lời thệ ước mà tôi hầu như đã lãng quên – cứu độ chúng sinh khi thời điểm đến.
Tuy nhiên, cái đêm lựa chọn sống đó không phải là đêm kết thúc cuộc đời sóng gió của tôi. Một tiếng chuông cảnh tỉnh khác đã được an bài. Vào một đêm nọ, khi anh trai của tôi ra thị trấn dự tiệc, anh ấy đã bị một băng đảng đánh đập thậm tệ đến trật khớp hông và bị bỏ mặc trong trạng thái bất tỉnh trên đường ray xe lửa.
Tìm kiếm
Tôi nhận ra rằng những khó khăn mà chúng tôi gặp có liên hệ với những việc làm sai trái mà chúng tôi đã phạm phải, [và nó] đang quay lại với chúng tôi. Vì thế chúng tôi quyết định không sống thế này nữa và đó cũng là thời điểm chúng tôi tìm kiếm nhận thức mới về cuộc sống.
Tôi chưa từng tập thiền bao giờ, nhưng tôi nhớ lại hồi còn trẻ đã từng đọc những cuốn sách về tâm linh của mẹ, điều này đã tạo nên một nền tảng nhỏ trong tâm tôi để tôi trở thành một người tốt hơn. Kể từ thời điểm đó, tôi đã tìm kiếm sự giác ngộ bằng mọi cách mà mình có thể.
Tôi đã dành thời gian ở đền Hare Krishna, một đền thờ của Phật giáo, tham gia nhiều khóa tu và đã đọc nhiều sách về tâm linh. Trong thời gian đó, nhân duyên học Đại Pháp của anh trai tôi đã đến sau khi xem các tờ rơi ở trường đại học của anh. Một vài học viên Phương Tây đã giúp anh và khuyến khích anh tu luyện tinh tấn.
Nhiều tháng trôi qua trước khi tôi quyết định đã đến lúc đi thăm anh. Tôi không thể chờ để khoe với anh ấy về đống sách tâm linh lớn của mình. Khi tôi khoe với anh, anh đã thốt lên rằng: “Em sẽ không bao giờ đi được đến đâu khi đọc những cuốn sách này.”
Mặc dù có chút chán nản trước lời nhận xét của anh, nhưng tôi biết anh đang nói sự thật và lúc đó hai con đường lớn mở ra trước mắt tôi: tin vào lời giới thiệu của anh tôi và đắc Đại Pháp hoặc quay trở lại con đường cũ của mình.
Tìm được chính lộ
Tôi đã quyết định tin anh mình và tại thời điểm đó tôi đã chọn Pháp Luân Đại Pháp. Khi nhìn lại, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là quyết định đúng đắn nhất mà tôi từng thực hiện.
Cho tới hôm nay, cuộc sống của tôi đã ổn định và hạnh phúc, tôi may mắn có một gia đình hạnh phúc và khỏe mạnh gồm chồng và một cháu trai bảy tuổi – cả hai đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hơn tám thành viên trong gia đình của tôi cũng đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và có cuộc sống tuyệt vời. Tôi đã tha thứ cho cha mình về việc ông đã đánh đập và bỏ rơi tôi khi tôi còn nhỏ.
Bây giờ, tôi thấy những khổ nạn của mình thời niên thiếu cũng là trong cái rủi có cái may. Trưởng thành sớm đồng nghĩa với việc khủng hoảng tuổi trung niên của tôi đến sớm và lúc tôi đắc Pháp ở tuổi 20, tôi đã sẵn sàng chịu đựng những khổ nạn trong tu luyện và tinh tấn trong việc vạch trần cuộc đàn áp ở Trung Quốc.
Nhờ huyền năng chữa bệnh siêu thường của Đại Pháp, trong tất cả những năm qua, tôi, con trai và chồng đã không hề bị bệnh hay phải uống bất kỳ viên thuốc nào. Mọi bệnh tật mà tôi có hồi trẻ đã biến mất gồm cả bệnh đau nửa đầu kinh niên.
Mặc dù đã bỏ học và có trình độ học vấn thấp nhưng tôi đã xoay sở để xây dựng thành công một doanh nghiệp và nghề của tôi là đạo diễn truyền hình. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ và tôi giành được một vài giải thưởng trong công việc của mình.
Cuộc sống hằng ngày của tôi tràn ngập cảm nhận sâu sắc về sự mãn nguyện tinh thần – điều mà tôi biết là không thể có được bằng việc hướng ngoại như tôi từng làm một cách mù quáng. Tôi tin linh hồn của mình đã được cứu thoát khỏi cuộc sống mà gần như [tôi] đã đánh mất.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/20/155971.html
Đăng ngày 21-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.