Bài viết của một học viên phương Tây ở Hồng Kông

[MINH HUỆ 31-1-2016]

Sư phụ giảng:

“Thích Ca Mâu Ni, Lão Tử cũng như Jesus xuất hiện, mới làm cho con người hôm nay thật sự nhận thức được thế nào là ‘chính tín’ và ‘tu luyện’, thế nào là ‘Phật Đạo Thần’, hết thảy những điều như thế. Lịch sử đã làm tư tưởng con người hôm nay phong phú lên, làm cho con người có thể nhận thức lý giải Pháp, có thể đắc Pháp. Hết thảy quá trình lịch sử của nhân loại đều là để đặt định cho cơ sở này; nói cách khác, chính vì để truyền Đại Pháp nên mới tạo ra con người và văn hoá con người…” (Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ)

Sư phụ cũng giảng:

“Thực ra tôn giáo có hai mục đích: Một là thật sự khiến những ai rất tốt mà có thể tu luyện lên được đắc Đạo; hai là có thể khiến đạo đức của xã hội nhân loại được duy trì ở mức độ khá cao. Đó đều là hai việc mà tôn giáo cần làm.” (Giảng Pháp ở Đại Dữ SơnChuyển Pháp Luân (Quyển II))

Một nền giáo dục Cơ Đốc giáo truyền thống

Tôi sinh ra tại một ngôi làng nhỏ có không quá 50 hộ gia đình ở miền trung nước Anh. Cộng đồng [dân cư] sống xung quanh nhà thờ. Tất cả những em bé mới sinh đều được rửa tội trong nhà thờ và gần như tất cả dân làng đều đi lễ nhà thờ, ít nhất là vào những dịp đặc biệt – lễ Phục sinh, Giáng sinh và lễ hội Thu hoạch. Mỗi mùa hè sẽ có một hội làng và mọi người cùng tụ tập lại để giúp cho lễ hội thành công – nhìn chung đó là một tinh thần cộng đồng tốt đẹp.

Ông nội tôi là nông dân, và bà nội cũng là một phụ nữ nông dân điển hình. Trừ những lúc bận rộn nấu nướng thì bà tham gia các hoạt động của thôn làng và chơi đàn organ ở nhà thờ.

Vì vậy rất tự nhiên tôi tiếp cận với Cơ Đốc giáo từ khi còn nhỏ. Mỗi Chủ nhật, mẹ, chị gái tôi và tôi sẽ đi cầu nguyện buổi sáng. Khi lớn hơn tôi nhận trách nhiệm hỗ trợ bà khi bà chơi đàn organ. Sau đó, tôi tham gia dàn hợp xướng. Không phải là do tôi hát hay mà là để giúp trẻ em gần gũi hơn với nhà thờ, để chúng tham gia trường Chúa nhật (trường dành cho người theo đạo Cơ Đốc vào các Chủ nhật) và tìm hiểu thêm về Cơ Đốc giáo.

Tôi là một học sinh chuyên cần, một tiểu tín đồ. Chúng tôi được dạy rằng Chúa Jesus là cứu thế chủ của mình và nếu một đời hướng thiện thì chúng tôi sẽ có cơ hội được lên thiên đường. Tôi chưa bao giờ có khái niệm rõ ràng về thiên đường nhưng tôi hiểu rằng mình phải làm người tốt, và luôn nguyện ý thiện đãi và giúp đỡ người khác. Tôi giúp đỡ mẹ làm việc nhà và dành nhiều thời gian giúp cha việc đồng áng.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi rời nhà đến thị trấn lớn gần nhất và làm nhân viên học việc cho một tập đoàn kỹ thuật lớn. Tôi có nhiều sự tự do tại môi trường mới này, nhưng tôi dành phần lớn tinh lực của mình vào việc học và chơi thể thao. Là một chàng trai miền quê chăm chỉ, tôi có một thân thể cường tráng và đặc biệt giỏi môn cricket. Tôi chơi hai trận mỗi cuối tuần, và tập luyện nó vào những buổi tối trong tuần, vì vậy nên không còn thời gian đi lễ nhà thờ. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ đức tin của mình và không ngừng cố gắng sống theo những giáo lý của Cơ Đốc giáo.

Sau nhiều năm học hành tôi đã đạt tư cách Kỹ sư Chuyên môn. Năm 1970, tôi gia nhập một công ty Tư vấn Quản lý. Tôi tiếp tục kiên định đức tin của mình vào Cơ Đốc giáo, và đi lễ nhà thờ khá thường xuyên suốt cho đến giữa những năm 1980.

Tôi luôn quan tâm đến thế giới và vũ trụ, tự hỏi về cấu tạo của nó và liệu có gì bên ngoài vũ trụ này không. Tôi nghĩ rất nhiều về vấn đề này nhưng hoàn toàn không thể có đột phá gì.

Điều tôi hiểu được từ Cơ Đốc giáo là có thiên đường, thế gian và địa ngục nhưng không có lời giải thích cụ thể nào. Về địa ngục thì chúng tôi chỉ được giải thích đơn giản đó là một hầm lửa sôi trào.

Một biến cố thay đổi cuộc đời

Năm 1988, một biến cố lớn xảy ra trong cuộc đời tôi. Một đêm nọ, tôi bị một cơn hoảng loạn, tăng xông và ngất đi gần 45 phút. Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện rằng nhiều phần ký ức của mình đã biến mất. Là một kỹ sư, thậm chí tôi còn không thể nhớ được cách nối dây cho một ổ cắm điện.

Chỉ sau hai tuần nghỉ ngơi, tôi đã [có thể] tiếp tục làm việc, nhưng tôi phải mất năm năm để sức khỏe mình phục hồi hoàn toàn. Tôi ngừng đi lễ nhà thờ vì nghĩ rằng chúa Jesus không còn chăm nom tôi nữa.

“Bệnh” của tôi tạo thành một ảnh hưởng rất lớn tới gia đình, đồng thời hôn nhân của tôi cũng bị tan vỡ. Tôi rời nhà và cảm thấy mình đã đắc tội và không thể lên được thiên đường nữa. Kể từ đó, tôi không còn đi lễ nhà thờ nữa, và sự việc kia đã khiến tôi bước đi trên một con đường mới.

Lúc này tôi đang làm việc trong các dự án quốc tế vẫn cho cùng công ty tư vấn. Tháng 12 năm 1994, tôi bắt đầu làm trong dự án Ngân hàng Thế giới ở Thiên Tân, Trung Quốc, [một dự án] mà tôi đã đặt nền móng ba năm trước đó. Ở đó tôi gặp một phụ nữ Thiên Tân, người đã thành vợ của tôi vào năm 1998. Thật ra, nhìn lại thì tôi có thể thấy mối duyên phận này cũng như tất cả các sự kiện khác trong cuộc đời mình đều đã được viết và an bài từ trước.

Năm 1999, sau khi hoàn thành [dự án] ở Thiên Tân, tôi nhận một dự án ba năm khác, lần này là ở các thành phố Thẩm Dương, An Sơn và Đại Liên tại tỉnh Liêu Ninh. Sau đó, tôi ở Tây An và Nam Xương trước khi làm việc trong một dự án Châu Âu ở Kosovo.

Mặc dù tôi ở Thiên Tân khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu và ở Liêu Ninh vào lúc đỉnh cao của cuộc đàn áp, là một người nước ngoài ở Trung Quốc, tôi biết rất ít về nó. Có một đồng nghiệp làm việc trong một dự án đối tác tại Tứ Xuyên đã nói cho chúng tôi về việc chồng của thư ký của ông đã biến mất trong hoàn cảnh bất thường. Anh ấy tu luyện Pháp Luân Công, nhưng đó là tất cả mà ông biết – là một người nước ngoài làm việc ở Trung Quốc thì rất khó để biết được sự thật.

Trước khi đi Kosovo tôi bị chấn thương ở hông phải. Các chuyên gia cho biết: “Phần sụn đã bị mài mòn, anh cần phải làm thủ thuật thay khớp xương.” Tôi đồng ý với việc đó nhưng dự án Kosovo bắt đầu quá nhanh nên ca mổ phải bị hoãn lại.

Lần đầu tiên biết đến Pháp Luân Đại Pháp

Trong thời gian rảnh ở Kosovo tôi đã đọc về những phát triển trong nghiên cứu tế bào gốc và vợ tôi cũng lục tìm trên các trang web cách để giải quyết vấn đề hông của tôi mà không cần phẫu thuật. Gần cuối dự án hai năm ở Kosovo, cô ấy đã tìm thấy và đọc được về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy in sách Chuyển Pháp Luân bản tiếng Anh và đưa từng bài giảng cho tôi đọc vào những buổi chiều Chủ nhật.

Tôi đọc nhưng không hiểu! Tôi bảo vợ: “Quyển sách này dạy người ta làm người tốt, giống những giáo lý Cơ Đốc giáo.” Nhưng từ cách mà cô ấy nói với tôi về Pháp Luân Công, sâu trong tâm mình tôi biết rằng cuộc đời mình sẽ sớm thay đổi.

Bây giờ tôi biết rằng [lúc đó] cô ấy đã tìm được giải pháp cho vấn đề hông của mình nhưng tôi đã không nhận ra. Năm 2008, tôi được phẫu thuật ngay lập tức khi chúng tôi vừa trở về Hồng Kông.

Trong năm chúng tôi trở lại Hồng Kông, vợ tôi liên lạc với các học viên Hồng Kông địa phương và bắt đầu tập Pháp Luân Công. Tôi cảm giác rằng Pháp Luân Công là thứ dành cho người Trung Quốc nhiều hơn. Tôi vẫn theo lối sống của người phương Tây là tập thể thao, tán gẫu với bạn bè và uống rượu. Việc này vẫn tiếp diễn trong thời gian đầu khi tôi nhận công tác kéo dài hai năm tiếp theo ở Kosovo.

Kể từ khi chúng tôi trở lại Kosovo vào năm 2009, vợ tôi đã liên hệ với học viên ở các nước Đông Âu xung quanh, và khi có kỳ nghỉ thì cô ấy sắp xếp để gặp gỡ một vài người trong số họ. Cô ấy cũng bật các bài giảng của Sư phụ, và các bài hát mà các học viên Đại Pháp sáng tác trong xe khi chúng tôi đang lái xe.

Chân chính tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Vào đầu mùa thu năm 2009, bạn uống rượu của tôi trở lại nước Anh, và vợ tôi nói rằng vì giờ tôi đã có thời gian vào buổi tối, tại sao tôi không tham gia luyện công với cô. Là một người chơi thể thao, tôi nghĩ, không thành vấn đề, [chỉ là] một vài bài tập đơn giản – vì vậy tôi bắt đầu học. Chúng tôi nhìn video và cố luyện công chính xác hết mức có thể.

Mặc dù tôi nhìn chung rất hiếm khi mắc bệnh, lúc đó tôi thật sự có một vài vấn đề sức khỏe, bao gồm chứng ù tai trái khiến tôi phát điên, chứng đau xương cổ mà một chuyên gia đã nói rằng tôi cần phải uống thuốc trong suốt phần đời còn lại, a-xít dạ dày, một khối u trên cổ được mổ hai lần trước đó nhưng vẫn sưng lên và chảy dịch hôi, đau vai phải, và một vài vấn đề khác.

Sau khi luyện công vài tháng thì tất cả những vấn đề này hoàn toàn biến mất từng cái một. Nhưng điều thu hút tôi là năng lượng mà tôi bắt đầu cảm thấy giữa hai bàn tay trong khi luyện công.

Có hai điều quan trọng khác đã diễn ra trong khi luyện công. Trước khi luyện công, tôi bị đau khi nhấc cánh tay phải lên quá vai (gọi một cách thông tục là “vai của tuổi 50”). Một ngày nọ khi đang luyện công, tôi nghe một tiếng “bang” ở lưng ngay trên xương bả vai phải – như thể một dây chằng được thả lỏng ra – sau đó thì cơn đau cánh tay của tôi đã biến mất!

Một lần khác khi đang đứng luyện động tác “Lưỡng trắc bão luân” của Bài công pháp số hai, thì tôi bị đau nhói như bị điện giật ở tai phải. Việc này xảy ra một vài lần vào những ngày tiếp theo. Trong nhiều năm, tôi đã không thể nghe và trả lời điện thoại bằng tai phải vì tai đó nghe không được tốt, nhưng sau những sự việc này thì thính giác của tôi đã ổn!

Tôi cũng phát hiện rằng thị lực của mình đã được cải thiện. Từ những điều này và từ năng lượng cảm nhận được khi luyện công, tôi biết rằng Pháp Luân Công thật sự mạnh mẽ và muốn tìm hiểu thêm.

Rồi tôi bắt đầu đọc các bài giảng và kinh văn của Sư phụ chăm chỉ hơn, và cuối cùng đã tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi của mình về vũ trụ, và câu trả lời cho hàng vạn câu hỏi khác. Đại Pháp cho phép tôi mở ra một thế giới hoàn toàn mới mẻ.

Từ năm 2009 đến năm 2011 đối với chúng tôi là một thời kỳ học hỏi và khám phá. Chúng tôi đi đến nhiều nước ở Châu Âu, gặp gỡ với các học viên địa phương ở những điểm luyện công và giảng chân tướng, và xem nhiều buổi biểu diễn Thần Vận ở nước Anh, Athens, và Bratislava – đây quả là một đặc ân.

Tôi thực sự thức tỉnh khi tham dự Pháp hội châu Âu ở Rome vào tháng 11 năm 2010. Trải nghiệm này thật cảm động, tôi gần như khóc suốt. Những tra tấn mà các đồng tu phải chịu đựng trong các trại lao động tại Trung Quốc, những câu chuyện hồi phục từ bệnh tật hiểm nghèo, những câu chuyện về tâm từ bi… Tôi đã hoàn toàn không biết rằng có những con người tuyệt vời như vậy trên thế giới. Khi đó tôi biết rằng cuộc đời mình sẽ có thay đổi lớn; tôi phải cố gắng hết sức để giúp đỡ họ.

Tháng 12 năm 2010, chúng tôi đến Pháp hội Israel, và đây cũng lại là một điều thật tuyệt vời.

Tôi tin mỗi lời mà Sư phụ giảng cho chúng ta. Pháp Luân Đại Pháp thật rộng lớn và tinh thâm – những điều được tiết lộ thật khó có thể diễn tả [thành lời].

Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/31/322910.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/1/155027.html

Đăng ngày 24-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share