Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 2-2-2016] Năm 2009, thị trấn nhỏ của chúng tôi có hơn 30 học viên đã bị bắt, gồm cả tôi. Trong khi tôi bị giam giữ trong trại tạm giam, hai học viên đã bị bức hại đến chết. Đây là một cú sốc lớn đối với tôi. Sau đó tôi bị kết án tù và đã bị tẩy não trong hơn một năm. Đại Pháp dần dần đã bị xóa khỏi tâm trí tôi, và tôi không thể nghĩ ra bất kỳ đoạn Pháp nào.
Khi về nhà vào năm 2013, tôi đã bị nhiều can nhiễu từ gia đình và cả từ nội tâm. Tôi không thể học Pháp tốt. Cứ như thể là có cái gì đó phong bế đầu óc tôi, và tôi không thể nhớ bất kỳ điều gì mà mình đã đọc.
Tất cả các đồng tu đều lo lắng cho tôi và đã thay nhau chia sẻ kinh nghiệm và thể ngộ của họ với tôi. Nhưng tôi lo sợ rằng mình sẽ bị bắt lại và không muốn có bất kỳ liên lạc nào với họ.
Những tà niệm mà đã ngấm vào tôi trong thời gian bị tẩy não thường xuyên can nhiễu tôi, và dường như tôi có dấu hiệu ung thư tử cung. Gia đình tôi lo sợ tôi sẽ qua đời và đã ép tôi đến bệnh viện chữa bệnh. Sau gần một năm về nhà, tôi rối bời và đau khổ.
Sư phụ từ bi cứu độ các thành viên trong gia đình tôi
Bố tôi qua đời vào cuối năm 2014, khi ông lâm trọng bệnh, ông nói với em trai tôi: “Khi bố chết, bố sẽ đưa con đi cùng.” Em trai và em dâu tôi rất hoảng sợ và khóc.
Sau khi bố tôi mất, em trai, chị gái và tôi ngồi bên quan tài của ông trong nhà chúng tôi. Khi chúng tôi đang lặng lẽ nói chuyện rất muộn đêm hôm đó, thì em trai tôi nói với chị tôi: “Em không thể thở.” Đôi mắt cậu ấy mở to hơn vì khó thở. Cậu ấy ngã về phía sau. Cả gia đình giật mình. Chúng tôi không biết phải làm gì.
Lúc đó khoảng 4 giờ sáng, vì vậy đã quá muộn để gọi bác sỹ. Đầu óc tôi trống rỗng và tôi hét lên: “Sư phụ, xin hãy cứu em trai con!” Tôi gọi to hai lần, và em trai tôi có thể thở lại.
Sau đó khi tôi không ở đó, cậu ấy lại không thở được. Chị gái tôi cũng là một học viên, và chị ấy nhớ tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ như thế nào lần đầu tiên. Chị ấy lại gọi to xin Sư phụ giúp đỡ và em trai tôi lại có thể thở được.
Ngày tiếp theo, em trai tôi bị đau nặng ở mắt và cậu ấy bắt đầu bị co giật. Cậu ấy đã bị mù. Bệnh viện địa phương chúng tôi không thể giúp được cậu ấy bởi vì nó quá nghiêm trọng, vì vậy cậu ấy phải được chuyển đến một bệnh viện tỉnh. Cậu ấy có nguy cơ bị mù vĩnh viễn.
Chị gái tôi, người vốn sống ở xa, đã gọi cho tôi. Chị ấy cũng là một học viên. Chị nói khi chị đang ngồi khóc trên ghế sô-fa vì thương tiếc bố tôi thì một hình ảnh xuất hiện trước mặt chị ấy. Chị nhìn thấy bố tôi, nhảy chân sáo, vui vẻ, cứ như thể là ông đang đi báo cáo điều gì đó với cấp trên.
Chị ấy nghe ông nói: “Tôi đã khiến họ đau khổ trong suốt những năm qua, và tôi đã lấy lại được mọi thứ họ nợ tôi, trừ người này ra (ý chỉ em trai tôi). Tôi không thể mang cậu ta đi cùng bởi vì tất cả họ đều là học viên và đều được bảo hộ.” Rõ ràng là chúng tôi có những món nợ nghiệp với bố tôi trong các kiếp trước.
Điều này khiến chị gái tôi thức tỉnh và ngừng khóc. Chị ấy hỏi tôi: “Tại sao bố lại mang ai đó sang đời sau với ông?” Tôi nói với chị rằng em trai chúng tôi đã bị khó thở hai lần ngày hôm qua, nhưng Sư phụ đã cứu cậu ấy. Bây giờ cậu ấy đang có nguy cơ bị mù vĩnh viễn và đang ở trong bệnh viện tỉnh.
Chị gái tôi nói: “Em hãy lo cho tang lễ của bố, chị sẽ phát chính niệm.” Chị ấy đã phát chính niệm một ngày một đêm, đến khi tang lễ của bố tôi hoàn tất, em trai tôi đã hồi phục và tất cả chúng tôi đã về nhà an toàn.
Một mối nguy hiểm khác xảy ra trong khoảng thời gian này. Chồng tôi, vốn không phải là học viên, đang lái xe và đã dừng lại ở bên đường. Anh đặt tay lên nắm tay cửa và chuẩn bị bước ra khỏi xe thì từ đâu một chiếc ô tô khác xuất hiện và va vào xe anh ấy. Anh ấy đã bị văng từ ghế lái xuống ghế sau.
Khi tĩnh tâm lại, anh trèo ra khỏi xe và kiểm tra hư hại. Anh ấy toát mồ hôi hột và giật mình. Cánh cửa xe đã bị hư hỏng. Nếu vụ việc xảy ra chậm hơn 10 giây, cuộc đời anh ấy đã chấm dứt. Chính Sư phụ từ bi đã cứu mạng anh ấy.
Tôi đã bật khóc khi anh kể với tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã bị tẩy não dưới áp lực của cuộc bức hại, thế nhưng Sư phụ vẫn không từ bỏ tôi và thậm chí còn bảo hộ các thành viên gia đình tôi. Tôi không bao giờ có thể nói hết được sự từ bi vĩ đại của Sư phụ.
Tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm mình rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi phải theo Sư phụ và tu luyện cho đến cuối cùng.
Đứng dậy lần nữa
Tôi bắt đầu học Pháp. Lúc đầu việc đó rất khó khăn. Tôi bị ma ngủ can nhiễu khiến tôi khó tiếp thụ Pháp, vì vậy tôi đi xung quanh và đọc Pháp to thành tiếng.
Tôi cũng không thể tập trung trong khi đang phát chính niệm. Khi tôi nhắm mắt lại, tôi cảm thấy chủ ý thức của mình bị buông lơi. Vì vậy tôi mở mắt ra, đi xung quanh và tập trung. Tôi niệm khẩu quyết phát chính niệm để thanh trừ hết thảy tà ác và các nhân tố can nhiễu việc học Pháp và phát chính niệm của tôi. Sau một tháng, can nhiễu dần dần yếu đi.
Một hôm một học viên mà đã giúp tôi đắc Pháp đến thăm tôi. Tôi chia sẻ với cô ấy những gì tôi đã trải qua trong những năm bị bức hại, gồm cái chết của hai học viên, tâm trạng rối bời của tôi, và nỗi sợ bị bức hại. Cô ấy nói: “Tôi đến để chia sẻ vấn đề này với chị. Chị có biết tại sao mình lại bị bức hại nhiều năm như vậy không?”
Đầu óc tôi trống rỗng và tôi không thể nghĩ được điều gì. Sau đó cô ấy nói rằng tôi không bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà là vì tôi vẫn coi mình như một người thường và nghĩ rằng cuộc bức hại là cuộc bức hại giữa con người với nhau.
Sư phụ đã giảng:
“Con người có thể làm gì được Thần? Nếu không có các nhân tố ngoại lai, thì con người dám làm gì chư Thần?” (“Trong Chính Pháp phải chính niệm, không được có tâm con người”, Tinh Tấn Yếu Chỉ 3)
Cô ấy nói với tôi rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta. “Chị có tin vào Sư phụ và Đại Pháp không?” Cô ấy hỏi tôi. “Khi tà ác bức hại chị, chị không phủ nhận nó bằng Đại Pháp. Chúng ta học Pháp để chỉ đạo chúng ta tu luyện và chúng ta nên tu luyện chiểu theo Pháp, chứ không phải giống như trạng thái của chị bây giờ. Chị phải học Pháp nhiều hơn; chị có quá ít Pháp trong tâm.”
Những lời lẽ của cô ấy đã thức tỉnh tôi. Tôi nhớ lại tất cả những quan niệm người thường mà mình đã ôm giữ trong khi tôi bị bức hại, chẳng hạn như tôi đã bào chữa cho chính mình, nghĩ rằng tôi đã không làm bất kỳ điều gì sai và công an đã không có bất kỳ bằng chứng nào chống lại tôi như thế nào. Tà ác đã nhìn thấy quan niệm của tôi. Tôi đã không hành xử như một đệ tử Đại Pháp, bởi vì tất cả những suy nghĩ của tôi là về bản thân mình, nên đã cho phép tà ác bức hại tôi. Đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi không thực sự bước vào cửa Đại Pháp suốt nhiều năm qua. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng tôi đã tu luyện bản thân rất tốt bởi vì tôi làm nhiều công việc Đại Pháp.
Trong khi lắng nghe cô ấy, tôi biết rằng khoảng cách trong tầng thứ tu luyện của chúng tôi rất lớn. Tôi tự nhủ: “Hãy buông bỏ tự ngã và đặt mọi thứ xuống, tu luyện từng bước như một người mới bắt đầu, và làm mọi việc chiểu theo lời dạy của Sư phụ.”
Kể từ đó, tôi đã học Pháp và đề cao tâm tính. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi về nội hàm khác nhau của Pháp. Các học viên khác và tôi thường học Pháp cùng nhau và chia sẻ kinh nghiệm. Sư phụ đã an bài thời gian này để tôi bắt kịp. Sư phụ từ bi của chúng ta đã đưa tôi quay lại với Pháp. Tâm tôi lại trở nên thuần tịnh.
Tống khứ tâm sợ hãi và thanh trừ bức hại
Vào mùa hè năm 2014, một nhân viên của Phòng 610 đã đến nhà tôi và nói tôi sẽ bị đưa đến trung tâm tẩy não trong vài ngày. Tôi nói: “Tôi không có thời gian, tôi không thể đi.”
“Chị phải đi, chị không được chọn lựa,” anh ta nói.
Bỗng nhiên tôi thấy sợ hãi và không dám giảng chân tướng cho anh ta. Tôi biết rằng mình bị bức hại bởi vì thiếu chính niệm vào thời khắc quan trọng. Tôi biết rằng, từ nay trở đi, tôi không thể thừa nhận bức hại. Sư phụ mới là quyết định. Tôi chỉ tuân theo an bài của Sư phụ.
Các thành viên gia đình tôi đã sợ hãi và khuyên tôi trốn đi một thời gian. Tôi cố gắng trấn an họ rằng tôi sẽ ổn. Bất chấp những gì tôi nói, những ý niệm tiêu cực tiếp tục xuất hiện trong đầu tôi. Vì vậy tôi thường xuyên phát chính niệm. Một hôm tôi trông thấy một giả tướng rằng tôi sẽ bị bắt vào buổi chiều. Tôi cảm thấy hơi giật mình, vì vậy tôi đã ở lại nhà anh trai qua đêm.
Tôi tiếp tục hướng nội và thấy rằng mình đã bị hình ảnh đó đánh lừa và đã thừa nhận tà ác. Tôi về nhà lúc bình minh và thắp hương lên Sư phụ. Tôi nói đi nói lại trong tâm với Sư phụ rằng tôi đã sai, rằng các đồng tu đã chân thành chia sẻ với tôi, nhưng tôi đã không vượt qua được khảo nghiệm nhỏ nhất. Tôi cảm thấy xấu hổ khi đối diện với Sư phụ. Tôi quỳ xuống trước hình của Sư phụ và tự trách mình.
Tôi tự hỏi: “Cuối cùng thì mình đang sợ điều gì? Cho dù mình chết đi, thì có làm sao? Khi mình sợ hãi, chẳng phải mình đang nghĩ tà ác mạnh hơn Sư phụ sao? Đó là sự bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp!” Tôi cảm thấy hối tiếc sâu sắc. Sau đó tất cả nỗi sợ hãi của tôi biến mất. Tôi lấy lại chính niệm, và trở nên quyết tâm không bao giờ để Sư phụ phải thất vọng lần nữa.
Sau đó tôi bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho khách hàng trong cửa hàng của tôi. Sau đó, đôi khi một nhân viên từ Phòng 610 địa phương vào cửa hàng. Tôi không sợ hãi. Tôi nói với anh ta tôi đã được thọ ích về thể chất và tinh thần như thế nào từ việc tu luyện Đại Pháp và gia đình tôi và xã hội được hưởng lợi như thế nào vì tâm tính tôi đã đề cao.
Tôi bảo anh ta đừng bao giờ bức hại các học viên Đại Pháp bởi vì nó không tốt cho anh ta. Tôi cũng nói rằng tôi hy vọng anh ta sẽ không thực hiện bất kỳ tội ác nào và hãy nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Tôi khóc vài lần và không thể tiếp tục. Từng lời nói đều khiến vị nhân viên đó xúc động trong tâm. Phần biết của anh ấy cảm nhận được sự từ bi của tôi. Trước khi rời đi anh ấy nắm tay tôi và nhắc đi nhắc lại: “Chị phải sống tốt, nhưng đừng nói với bất kỳ ai [về Pháp Luân Đại Pháp]. Hãy cẩn trọng.”
Thực ra, anh ta đến để đưa tôi đến trung tâm tẩy não. Nhưng tà ác đã bị thanh trừ bởi vì tôi tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã buông bỏ chấp trước vào tự ngã và trở nên hoàn toàn nghĩ cho người khác. Khi tôi đồng hóa bản thân với Pháp, Sư phụ từ bi của chúng ta sẽ giải thể hết thảy tà ác.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/2/ -323058.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/11/155871.html
Đăng ngày 11-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.