Bài viết của một học viên ở Đông Âu

[MINH HUỆ 31-1-2016] Tôi là một học viên đến từ một quốc gia thuộc Khối Đông Âu cũ ở Châu Âu. Khi được hai tuổi, cha mẹ tôi đã đưa tôi đến quảng trường thành phố để tham gia một cuộc cách mạng ôn hòa phi bạo lực, Cách mạng Nhung, cuộc cách mạng đã chấm dứt 41 năm cầm quyền của chế độ cộng sản ở Tiệp Khắc.

Ngày 15 tháng 4 năm 2007, tôi đã đến một Hội chợ Sức khỏe và nhận được một tờ rơi của Pháp Luân Đại Pháp cùng hoa sen từ một học viên Đại Pháp. Lúc ấy tôi không hiểu về môn tu luyện này, nhưng khi về nhà tôi đã ký tên thỉnh nguyện trực tuyến để phản đối cuộc đàn áp ở Trung Quốc. Sau đó, tôi chẳng nhớ gì đến chuyện ấy nữa. Tuy nhiên, chín năm sau, từng chi tiết cụ thể của cuộc gặp gỡ này vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.

Tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống

Kể từ khi mới 13 tuổi tôi đã bắt đầu tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Tôi đọc tất cả các sách mà mình có được. Tôi được hưởng một nền giáo dục tốt và đã du lịch đến các ngọn núi như một vận động viên leo núi. Khi trưởng thành, tôi bắt đầu thử các loại ma túy và luôn luôn tìm kiếm một hướng đi [cho cuộc đời mình].

Năm 2008, khi đang theo học ngành khoa học máy tính của một trường đại học, tôi đã bị tụt dốc vì chiểu theo các chuẩn mực đạo đức thấp kém của xã hội hiện nay. Sau đó, tôi nhận ra rằng trước tiên mình phải tìm ra ý nghĩa cho sự tồn tại của bản thân. Tôi bỏ học và tìm đến một số thầy từ các môn tu luyện tinh thần khác nhau, nhưng lại phát hiện ra rằng những điều họ dạy không mấy phù hợp với mình. Tôi quyết định một mình lên núi và vào rừng. Một lần, thiên mục của tôi mở ra và tôi thường thấy một con rồng vàng khi tôi ngồi trên đồi. Tuy nhiên, lúc ấy tôi không biết điều ấy có nghĩa gì.

Tuy nhiên, trạng thái khai mở này không kéo dài lâu vì sự xung đột giữa những ràng buộc và kỳ vọng trong xã hội người thường, và với những gì tôi đã trải qua, đã can nhiễu tôi và tôi đã không thể dàn xếp được. Cha mẹ tôi đã rất lo lắng. Họ đưa tôi đến gặp bác sỹ tâm lý và muốn tôi uống thuốc, vì họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cả tôi cũng vậy. Trong bệnh viện, tôi được điều trị bằng liệu pháp sốc điện (ECT – electroconvulsive therapy), nó đã làm tôi suy sụp tinh thần và khiến tôi bị mất trí nhớ.

Sau khi bị trầm cảm nặng tôi tự tách mình khỏi xã hội và có những thói quen không lành mạnh khác. Tôi nghĩ rằng vì mình không thể tự ngộ và cũng không tìm được một con đường có ý nghĩa, nên có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể quay về nơi mà tôi đã tới từ đó. Trạng thái này kéo dài khoảng ba năm.

Bước vào tu luyện

Vào đêm giao thừa năm 2010, tôi đã có một giấc mơ, trong giấc mơ có hai người bạn dẫn tôi đến một bờ sông, nơi tôi đã luyện các động tác trên một tảng đá ở giữa dòng sông.

Tôi đã lên mạng tìm kiếm một số nơi tập thể dục trong khu vực và đã nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tìm thấy trang web và đã học bài công pháp thứ nhất. Tôi cảm thấy như thể tim mình trở thành [cứng như] đá, như có ai đó nắm lấy và ép nó rất mạnh. Tại thời điểm đó, tôi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp thật uy lực. Tuần tiếp theo, tôi đã đọc cuốn Pháp Luân CôngChuyển Pháp Luân trực tuyến và cảm thấy rằng những bài giảng này có thể đưa những trải nghiệm của đời tôi thành một mạch thống nhất.

Tôi đã đến một công viên để luyện các bài công pháp cùng với một học viên địa phương. Đó là vào mùa đông. Có tuyết trên mặt đất và mặt trời cũng đã lặn. Chúng tôi bắt đầu ngồi đả tọa và tôi đã có một trải nghiệm lạ thường. Như thể có một khối nghiệp lực lớn chảy qua tâm trí tôi giống như nước, và tôi đã trải nghiệm trạng thái mất hoàn toàn ý thức. Sau đó vật chất này hiện ra trước mặt tôi và trở thành phần màu đen của thái cực trong đồ hình Pháp Luân. Tôi lập tức cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, và nhận ra rằng Sư phụ sẽ luôn luôn bảo vệ các đệ tử của Ngài. Tôi đã khá chấn động và cần thời gian để tiếp nhận trải nghiệm này vào thế giới quan của mình, vì thế một thời gian tôi đã không đến điểm luyện công mà thay vào đó là học Pháp tại nhà.

Tôi nghĩ rằng Sư phụ Lý đã an bài lại đường đời của mình. Tôi dần dần lấy lại nhiệt huyết với cuộc sống và hiểu được sự trân quý đối với sự tồn tại của con người. Tôi đã làm vài công việc thủ công khác, ví như một người làm vườn chuyên nghiệp, hay nhà thầu vách thạch cao. Tôi học Kung-fu và leo các ngọn núi gần nhà cùng với bạn bè. Tôi vẫn quan tâm đến thế giới công nghệ.

Tôi nói về Đại Pháp và cuộc đàn áp ở Trung Quốc với tất cả mọi người mà tôi làm cùng và cố gắng tạo ấn tượng tốt, nhưng sau một khoảng thời gian tôi nhận ra rằng mình nên gặp gỡ nhiều học viên địa phương hơn nữa và tham gia các hoạt động cùng với họ. Đây là quá trình “phản bổn quy chân” thông qua học Pháp và phát chính niệm. Thời điểm này cũng khá khó khăn vì tôi liên tục phải loại bỏ rất nhiều can nhiễu. Tôi nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ có thể “phản bổn quy chân” nếu Sư phụ không giảng Pháp này và tôi không thể diễn tả lòng biết ơn của mình thành lời.

Tham gia cùng các học viên khác và đề cao tâm tính

Cuối năm 2014, tôi bắt đầu thường xuyên tham gia nhóm học Pháp và đã đến lãnh sự quán Trung Quốc để phản đối ôn hòa cuộc đàn áp ở Trung Quốc. Thông qua các mối tương tác với những học viên khác, nhóm học Pháp, và tu luyện, mọi khía cạnh trong cuộc sống của tôi đã dần dần đề cao. Tôi rất biết ơn lòng tốt, sự hiểu biết và chuẩn mực đạo đức của họ.

Năm 2015, tôi lại quyết định theo đuổi nghề lập trình của mình, vì vậy tôi tìm được một công việc tại một công ty phần mềm nhỏ và chủ yếu phát triển web front-end. Sau sáu tháng, hiệu quả công việc của tôi giảm sút, tôi nhận ra rằng công việc đó không có ý nghĩa gì với mình, và tôi nên xem việc nào ưu tiên hơn.

Tôi thôi việc và tham gia nhiều các hoạt động Đại Pháp hết mức có thể. Chúng tôi đã tổ chức một cuộc vận động xin chữ ký kéo dài một tuần ở các thành phố khác nhau, nhờ vậy tôi đã trưởng thành và đề cao trong tu luyện rất nhiều. Nó đã cho tôi cơ hội được đến một thành phố ở đất nước khác. Tôi làm các hạng mục mỗi ngày, đến thỉnh nguyện trước đại sứ quán Trung Quốc, tham gia các hoạt động giảng chân tướng và cố gắng nhận thức sâu hơn về tu luyện. Lúc này, các mối quan hệ trong gia đình tôi cũng bắt đầu cải thiện nhiều hơn.

Tôi sống trong một căn hộ cùng với những học viên khác trong ba tháng. Thông qua trao đổi, tôi đã hiểu được tầm quan trọng của Chân-Thiện-Nhẫn khi đối mặt với những khó khăn của cuộc sống và về phủ nhận an bài của cựu thế lực. Một người bạn cùng phòng là thành viên của nhóm tổ chức Thần Vận, một người học thuộc Pháp mỗi ngày, và một người đã tham gia hạng mục “Đạp xe vì Tự do” (Ride2Freedom). Anh của tôi cũng sống với chúng tôi, vì thế tôi phải cư xử như một người tốt và học cách thiện đãi mọi người, cho dù họ có là học viên hay không.

Từng bước thay đổi mà tôi đã trải qua trong khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi dần trở nên từ bi hơn. Hiện tôi có thể nói ít hơn, vì tôi không còn lo lắng khi ở cạnh người khác. Tôi đã bỏ những thói quen xấu thường thấy trong xã hội hiện tại, tôi trở nên khỏe mạnh và nhìn đời tích cực hơn.

Hiện giờ tôi có thể hiểu rõ hơn vẻ đẹp về giá trị và văn hóa truyền thống của Châu Âu, Châu Á và Trung Quốc. Tôi cũng phát triển lòng tôn kính sâu sắc và mở rộng nhận thức của mình về Thần, Phật, tự nhiên và vũ trụ. Tôi có ít thắc mắc hơn và bây giờ tôi biết rằng mình có thể tìm thấy câu trả lời mỗi lúc mình cần trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

Tâm trí tôi trầm tĩnh hơn nhờ các bài công pháp và thiền định. Hiện tôi có thể thấy rõ ràng rằng tất cả mọi người khi tiếp xúc với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, họ sẽ thay đổi. Con cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí vì tất cả.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/31/155018.html

Đăng ngày 24-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share