Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-11-2015] Tôi năm nay 65 tuổi, sống tại một ngôi làng ở phía đông bắc Trung Quốc. Sau khi sống sót qua hơn hai thập kỷ cùng căn bệnh nguy hiểm đến tính mạng và những tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cuối cùng tôi đã tìm thấy Pháp Luân Công. Sự hồi phục cả thân và tâm mà tôi trải nghiệm vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Cầm cự qua những cơn đau bất tận

Năm 1970 khi tôi 21 tuổi, tôi bị mắc bệnh lao, căn bệnh không thể chữa trị được tại thời điểm lúc ấy. Mẹ chồng tôi không cho phép tôi điều trị và chồng tôi cũng không muốn bỏ tiền ra điều trị cho tôi. Trong vòng ba tháng, căn bệnh bắt đầu lan ra. Tôi rất gầy, trong khi bụng tôi bị chướng. Cậu của tôi phải bán một số món đồ giá trị để chi trả tiền chữa trị cho tôi. Tôi sống sót, nhưng tôi phải phụ thuộc vào thuốc kháng sinh.

Khi 25 tuổi, tôi bị đau phần thắt lưng nghiêm trọng và chướng bụng càng nặng hơn. Dưới áp lực từ gia đình tôi, chồng tôi đưa tôi tới bệnh viên. Tôi bị chẩn đoán là bệnh lao đã lan ra khắp cơ thể và họ không làm được gì cho tôi. Nhận tin xấu này, tôi đã quyết định về sống với gia đình.

Tôi bị liệt và nằm liệt giường trong vòng hai năm chín tháng. Lưng tôi cũng trở thành gù. Năm 28 tuổi, ngay khi tôi bắt đầu khá hơn một chút và có thể dùng gậy chống để đi bộ được, thì con trai tám tuổi của tôi qua đời mà không biết do bệnh gì và cũng không có dấu hiệu cảnh báo nào. Cùng năm đó chồng tôi ly dị tôi. Dường như tôi chẳng còn sống vì điều gì nữa, nhưng tôi không từ bỏ. Tôi cảm thấy dường như mình đang chờ đợi một điều gì đó.

Tôi tái hôn vào năm 1979. Khi tôi 37 tuổi, tôi bị viêm phổi nhưng đã sống sót. Tám năm sau, tôi đột nhiên nhận thấy chân mình yếu đi và không thể đi lại nhiều nếu không dừng lại nghỉ. Tôi vô cùng lo lắng và quyết định sẽ kết thúc cuộc đời mình nếu tôi bị liệt vĩnh viễn.

Tia hi vọng cuối đường

Một ngày cùng năm đó, cháu trai tôi tới thăm. Cháu tôi nói: “Mẹ cháu hỏi liệu cô có muốn học Pháp Luân Công không. Mẹ cháu cảm thấy rất tốt chỉ sau có một ngày tu luyện. Và nó miễn phí.” Tôi ngay lập tức hứng thú với tin đó. Tôi đáp: “Có. Ngày mai cô sẽ đi cùng mẹ cháu!”

Tôi thức dậy sớm hơn thường lệ vào sáng hôm sau, và với tâm trạng vô cùng tốt. Tôi làm một số việc nhà và thậm chí nấu bữa sáng, việc mà tôi chưa từng làm trong hơn sáu tháng qua. Tôi rất hạnh phúc và không cảm thấy mệt sau khi đi bộ ba dặm cùng với chị dâu của tôi tới điểm luyện công. Nhìn lại, tôi tin chắc rằng Sư phụ Lý Hồng Chí đã bắt đầu quản tôi ngay khi tôi có mong ước tu luyện.

Bốn ngày sau khi tu luyện, tôi bắt đầu trải nghiệm một số biểu hiện của việc được tịnh hóa thân thể mà có miêu tả trong các bài giảng. Tôi bị tiêu chảy nặng kéo dài trong hai ngày. Tôi không ăn bất kì thứ gì, nhưng tôi không cảm thấy đói hay khó chịu chút nào. Chiếc bụng cứng và chướng to vốn khiến tôi phải chịu đựng suốt 25 năm qua cuối cùng đã nhỏ lại và trở nên mềm mại. Dần dần, lưng tôi từ gù trở thành thẳng mà thậm chí tôi còn không để ý là nó đã xảy ra.

Pháp Luân Công đã đem đến cho tôi cuộc đời thứ hai. Từ sâu thẳm đáy lòng, con xin tạ ơn Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/24/-319530.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/12/8/153995.html

Đăng ngày 23-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share