Bài viết của Liên Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Bắc Kinh

[MINH HUỆ 7-11-2015] Tôi sinh ra ở phía Bắc Trung Quốc. Tôi tốt nghiệp đại học và đã được nhận vào chương trình cao học. Tôi đã cảm thấy hạnh phúc trong một thời gian ngắn. Nhưng tôi luôn thấy khó hiểu việc mọi người theo đuổi danh lợi trong thế giới trần tục này. Tôi bắt đầu suy ngẫm tại sao mình đến thế giới này và ý nghĩa nhân sinh.

Năm 1998, bạn thân của mẹ tôi đưa cho bà cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Do thị lực kém, nên bà đã nhờ cha tôi đọc cuốn sách cho bà [nghe] vào các buổi tối. Họ đã dành một tuần để đọc và sau đó cất cuốn sách đi. Tôi thấy cuốn sách và đọc xong trong một buổi chiều. Tôi tìm thấy câu trả lời cho tất cả những thắc mắc của mình về nhân sinh. Tôi hiểu rằng ý nghĩa chân chính của đời người là chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn để phản bổn quy chân.

Tôi ốm yếu khi còn trẻ. Vào mùa đông, tôi luôn bị ho và sốt. Tôi cũng bị viêm màng mũi. Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi trải qua nhiều ngày ho dữ dội. Tôi thức giấc sau trận ho lúc nửa đêm và cảm thấy khó thở. Tôi học được từ cuốn sách rằng khổ nạn là điều tốt, vì vậy tôi đã không uống thuốc. Sau trận ho khoảng bốn hay năm ngày, tôi cảm thấy khoang mũi và cổ họng mình đã được tịnh hóa. Chứng ho và viêm mũi đều đã khỏi. Tôi ngộ ra rằng sau khi đọc cuốn sách [Chuyển Pháp Luân], Sư phụ Lý Hồng Chí đã tịnh hóa thân thể cho mình. Kể từ đó, tôi không còn phải uống thuốc nữa.

Mẹ tôi bảo rằng hàng sáng có một số người luyện các bài công pháp Pháp Luân Công ở một sân chơi gần với tòa nhà [nơi chúng tôi ở]. Bà bảo tôi cùng tham gia. Sáng hôm sau, tôi đã đến điểm luyện công trễ, nhưng sau khi nói chuyện với một học viên tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, sảng khoái tinh thần. Ngày hôm sau, tôi đến sớm và học năm bài công pháp. Tôi cảm thấy năng lượng mạnh mẽ dưới mũi mình. Tôi nhận thấy môn tu luyện này có một sức mạnh to lớn.

Sau khi hoàn thành cao học, tôi đến Bắc Kinh và trở thành giảng viên đại học. Có ba giảng viên trong bộ phận tôi. Chúng tôi có khối lượng giảng dạy lớn và một trong số chúng tôi cần phải giảng dạy mỗi tuần một buổi sáng tại một chi nhánh của trường ở một huyện ngoại ô. Không ai muốn làm việc này. Tôi nghĩ rằng Đại Pháp dạy mình làm một người tốt và quan tâm đến người khác, vì vậy tôi đã nhận nhiệm vụ này. Tôi bắt xe buýt để đi đến chi nhánh trường đại học lúc 7 giờ sáng và giảng dạy cả buổi sáng ở đó.

Tôi làm việc chăm chỉ và coi nhẹ lợi ích cá nhân. Năm sau, trường đại học cấp căn hộ [cho các giảng viên]. Tôi được mua một căn hộ giá rẻ, nhưng tôi quyết định không lấy căn hộ này. Thay vào đó, tôi đề xuất dành căn hộ cho một giảng viên khác. Các đồng nghiệp của tôi nghĩ rằng thật không thể tin được khi một thanh niên trẻ không có nhà ở lại không cần một căn hộ như thế.

Buông bỏ tự ngã và chứng thực Đại Pháp

Tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tôi và các đồng tu nghĩ rằng chúng tôi cần phải giảng chân tướng cho chính phủ. Chúng tôi đến văn phòng thỉnh nguyện, nhưng cảnh sát đã bắt chúng tôi và bảo nhân viên an ninh trường đại học hộ tống tôi về.

Tôi không hoài nghi về đức tin của mình hay tôi sẽ lựa chọn gì trong hoàn cảnh khắc nghiệt này. Nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi nghĩ ngoài việc khiếu nại với chính phủ, sẽ có những cách khác để chứng thực Đại Pháp. Tôi bắt đầu viết về vẻ đẹp của Đại Pháp, về những trải nghiệm tu luyện cá nhân và cuộc bức hại. Một bài tôi viết đã được tái bản và được gửi đến người dân trên khắp thế giới.

Vì thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công không được chấp nhận, các học viên đã đến quảng trường Thiên An Môn để nói lên tâm nguyện của họ.

Đầu năm 2000, tôi đến quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Pháp. Tôi đã do dự và không chắc chắn được mình phải làm gì. Tôi không có biểu ngữ hay tờ rơi [chân tướng]. Một thợ chụp ảnh cho khách du lịch nhìn thấy tôi. Anh ấy hỏi tôi có muốn chụp ảnh không. Tôi đã đồng ý và thực hiện một số thế tay của bài công pháp thứ ba. Anh ta ngây người ra nhìn chằm chằm vào tôi và đột nhiên gọi cảnh sát. Tôi đã bị đẩy vào xe cảnh sát.

Cảnh sát giam giữ tôi trong phòng giam lớn tại Đồn cảnh sát Thiên An Môn. Nhiều học viên cũng bị giam ở đó. Tôi giữ tâm thuần tịnh và không sợ hãi. Tôi ngộ ra rằng lên tiếng cho Đại Pháp và chứng thực Pháp thực sự là làm cho chính chúng ta. Tôi đã được thả ra khá nhanh.

Giữa tháng 6 năm 2000, tôi đang nấu ăn ở nhà thì một đồng tu gọi cho tôi. Cô ấy muốn tôi cùng cô ấy đến Thiên An Môn để luyện các bài công pháp. Tôi đã không có kế hoạch [cho chuyến đi này], nhưng là một lạp tử của Đại Pháp, tôi thấy có trách nhiệm chứng thực Đại Pháp. [Vậy nên] tôi đã đồng ý.

Tôi thay quần áo sạch sẽ và đeo một huy hiệu Pháp Luân ở mặt trước áo. Tôi đi xe buýt đến quảng trường [Thiên An Môn]. Chúng tôi ngồi xuống trên quảng trường [Thiên An Môn] và bắt đầu luyện bài tĩnh công thiền định. Ngay khi chúng tôi hoàn thành các động tác tay, cảnh sát lao đến và đẩy chúng tôi vào trong xe. Chúng tôi bị giam giữ tại Đồn cảnh sát Thiên An Môn.

Tôi đã gặp một học viên nữ đến từ Hải Nam, cô đã bay đến Bắc Kinh để chứng thực Đại Pháp trên quảng trường Thiên An Môn. Những biểu ngữ trên mặt đất ghi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Cảnh sát đã thẩm vấn tôi trong một căn phòng riêng biệt. Tôi đã không cho họ biết tên và đơn vị làm việc để không làm liên lụy đến gia đình và đồng nghiệp của mình. Nhưng nhân viên cảnh sát biết tên tôi. Sau đó, tôi được biết khi chồng tôi không tìm được tôi, anh nghĩ rằng tôi đã đến quảng trường Thiên An Môn. Anh đã gọi điện cho một nhân viên cảnh sát làm nhiệm vụ ở Thiên An Môn mà anh quen biết. Chúng tôi đã được trả tự do ngay lập tức.

Sau lần bị bắt đó, tôi lại đến quảng trường Thiên An Môn và đi vòng quanh một xe cảnh sát. Tôi nghĩ: “Ta cần chứng thực Đại Pháp. Nhưng sẽ không để bị cảnh sát bắt. Chúng ta là những người tốt chiểu theo [nguyên lý] Chân-Thiện-Nhẫn.”

Tôi đã đến quảng trường [Thiên An Môn] thêm vài lần nữa. Trừ bài công pháp thứ tư, tôi đã luyện tất cả các bài công pháp trước khi trở về nhà một cách an toàn.

Năm 2001, bè phái chính trị của Giang Trạch Dân đã dàn dựng vụ tự thiêu giả mạo trên quảng trường Thiên An Môn để phỉ báng Pháp Luân Công. Chiến dịch chống lại Pháp Luân Công đã đạt tới một cấp độ mới. Mọi người đều phải biểu đạt thái độ của mình đối với Pháp Luân Công và lên án môn tu luyện này. Thấy Đại Pháp bị phỉ báng và người tốt bị lừa dối, tôi và các đồng tu ngộ ra rằng chúng tôi cần khẩn cấp giảng chân tướng.

Chúng tôi phân phát tờ rơi và treo biểu ngữ ở các tòa nhà chung cư. Chúng tôi tải các bài viết về Pháp Luân Công và đặt chúng trong các thư mục khác nhau của đĩa mềm, chẳng hạn như “Đại Pháp hồng truyền”, “Tiếng nói của chúng tôi”, “Ai là người có lỗi” v.v.. Chúng tôi phân phát các đĩa mềm đó. Một vài học viên phối hợp với nhau để tải về, in ấn và dán đĩa. Một số học viên cũng gửi qua đường bưu điện một số bài viết đến Trung Nam Hải, khu phức hợp đầu não của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Hội đồng Nhà nước, về việc Giang Trạch Dân đã hủy hoại Trung Quốc như thế nào.

Sau đó, Ủy ban Giáo dục Bắc Kinh đã tổ chức các khóa học tẩy não. Tôi bị đưa đến Trung tâm Giáo dục Pháp luật Đại Hưng và những trung tâm tẩy não khác, những nơi mà [ở đó] tôi bị bức hại tàn bạo. Họ phát [chương trình] tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công để hành hạ tôi về thể chất. Tôi bị gửi đến một trại lao động cưỡng bức vì từ chối từ bỏ đức tin của mình. Tôi đã bị tra tấn vì thể hiện sự đồng tình của mình với các học viên mới bị giam giữ và chống lại “sự chuyển hóa.” Nhân viên trại [lao động] gây sức ép và hăm dọa chồng tôi để thuyết phục tôi từ bỏ môn tu luyện. Dưới áp lực như vậy, anh đã ly dị tôi.

Dưới áp lực khủng khiếp, tôi đã từ bỏ và không tu luyện trong hai năm. Trí nhớ của tôi kém sau khi được thả. Tôi thậm chí không thể nhớ được một số điện thoại. Tôi nghĩ mình không thể tu luyện trở lại được nữa.

Với sự khích lệ của các đồng tu, tôi đã viết bản nghiêm chính thanh minh để bác bỏ những tuyên bố đã viết do bị ép buộc trước đây của mình. Tối hôm đó, tôi đã có một giấc mơ sinh động. Tôi thấy hai con rồng đang tưới nước cho một vùng đất cằn cỗi. Chẳng bao lâu, cỏ bắt đầu mọc. Tôi khóc khi tỉnh giấc. Tôi hiểu rằng vùng đất này là [thể hệ] vũ trụ của mình, vốn đã bị cựu thế lực hủy hoại, nhưng Sư phụ Lý Hồng Chí đã không bỏ rơi tôi.

Trí nhớ của tôi đã hồi phục sau khi quay lại tu luyện. Tôi đã tái hôn. Chồng tôi cũng là một học viên Đại Pháp.

Uy lực của phát chính niệm

Tôi đã trải nghiệm uy lực của phát chính niệm. Có một trường tiểu học gần nhà tôi. Nó cũng là một trong số những trường đào tạo của ĐCSTQ. Trường học này làm lễ chào cờ vào ngày thứ hai hàng tuần và các ngày lễ. Vào các buổi tối chủ nhật, tôi thường bị đau đầu. Chồng tôi thường buồn ngủ khi anh ấy về đến nhà. Thỉnh thoảng chúng tôi tranh cãi về những vấn đề nhỏ. Chúng tôi đã hướng nội và quy chính những thiếu sót của bản thân. Tôi nhận ra rằng những nhân tố tà ác của ĐCSTQ ở các không gian khác cũng đóng vai trò [phá hoại]. Vì vậy, chúng tôi thêm một niệm khi phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu ở các không gian khác.

Hệ thống âm thanh của trường tiểu học đó bị hỏng, vậy nên không có quốc ca trong lễ chào cờ. Lá cờ thường xuyên rơi xuống. Vào ngày mùng 1 tháng 5 và mùng 1 tháng 10, lá cờ cũng được kéo lên ở khu dân cư tôi, vì vậy chúng tôi phát chính niệm. Lá cờ thường xuyên bị cuộn lại và treo ở đó.

Loa của trường tiểu học gần đây phát quốc ca suốt lễ chào cờ và cũng phát đội ca. Học sinh hát mỗi bài hai lần. Tôi hướng nội và tìm thấy mình có tâm tranh đấu. Tôi đã quy chính bản thân và phát chính niệm với tâm thuần tịnh. Kể từ đó, chiếc loa đó không còn phát quốc ca nữa.

Giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh và hoàn thành thệ ước tiền sử

Nhiều sinh viên đại học của tôi tò mò và ngạc nhiên khi biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Một số [em] bày tỏ sự cảm thông và muốn biết nhiều hơn về hoàn cảnh khó khăn của tôi sau khi biết tôi đã bị giam giữ trong một trại lao động.

Một sinh viên của tôi làm kinh doanh ở nơi khác. Tôi đã nói với em và gia đình em về Pháp Luân Công cũng như cuộc bức hại và khuyên toàn bộ gia đình em thoái Đảng cùng các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Tôi đến nhà em và mang cho họ một đĩa DVD Thần Vận và một đĩa CD nhạc Đại Pháp. Tôi nhắc em xem đĩa DVD đó. Một vài ngày sau em kể với tôi rằng chồng của em thích Nghệ thuật biểu diễn Thần Vận và cảm kích những nỗ lực của tôi để giúp gia đình họ.

Anh trai của một đồng tu ở nơi tôi làm việc là một thành viên của ĐCSTQ. Anh ấy không đồng ý thoái Đảng, không quan tâm những gì em trai của anh ấy nói. Anh ấy từng gặp tôi và nói rằng anh đang tìm việc. Anh chán nản. Anh nói: “Thật kỳ lạ. Tại sao tất cả Đảng viên trong lớp tôi đều không tìm được việc làm?”

Tôi nói với anh: ”Không có gì ngạc nhiên cả. Nhiều người gia nhập Đảng không phải vì niềm tin vào chủ nghĩa cộng sản mà là vì công việc, sự tiến thân và làm giàu. Từ khi ĐCSTQ lên nắm quyền, hơn 80 triệu người đã bị giết chết. Nó đàn áp các học viên Pháp Luân Công và thậm chí giết họ để thu hoạch nội tạng. Trời sẽ diệt nó. Chỉ sau khi thoái Đảng, Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên tiền phong, người ta mới có một tương lai an toàn. Một người [nếu] thuận theo thiên ý thì sẽ có một cuộc sống êm ả và tương lai tươi sáng. [Nếu] Chống lại thiên ý, thì sẽ phải đối mặt với nhiều trở ngại. Điều quan trọng là có lựa chọn đúng đắn. Để tôi chọn cho anh một hóa danh để thoái ĐCSTQ.” Anh ấy đồng ý mà không chút do dự.

Khi khuyên một người thoái Đảng, đôi khi mọi thứ diễn ra suôn sẻ, đôi khi lại không. Tôi ngộ ra rằng học Pháp tốt sẽ mang lại hiệu quả tốt trong giảng chân tướng. Ngược lại, hiệu quả sẽ kém. Sự phối hợp trong các học viên cũng rất quan trọng. Sinh viên và những người quen được nhắc đến ở trên đều có những học viên trong gia đình và ở nơi làm việc của họ. Những học viên đó đã đóng góp rất nhiều trong giảng chân tướng, điều đó đã đặt một nền tảng cho sự nỗ lực của tôi trong việc khuyên họ [tam] thoái. Tôi cảm kích sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ Lý Hồng Chí. Khi các học viên phối hợp tốt, hiệu quả của việc chứng thực Đại Pháp sẽ tốt.

Chúng tôi thành lập một nhóm học Pháp tại nhà tôi. Mặc dù đôi lúc tôi có tâm sợ hãi hay thậm chí đôi lúc quá buông lơi, [nhưng] tôi sẽ không thay đổi con đường phản bổn quy chân của mình. Tôi sẽ trân quý những cơ hội hiện nay để học Pháp tốt, làm ba việc và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/7/318476.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/14/153662.html

Đăng ngày 2-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share